Sự Thật Sau Cửa Phòng Phẫu Thuật

Chương 14



- Tớ chắc. Hắn và cô ta... họ đã làm những điều không thể tha thứ.

Tôi kể lại một cách bình tĩnh đến đáng sợ. Ánh nghe, sắc mặt dần thay đổi, từ ngạc nhiên sang phẫn nộ.

- Không thể tin được! Ngay lúc cậu... Đồ súc vật!

- Tớ cần cậu giúp tớ hoàn tất thủ tục ly hôn nhanh nhất có thể. Và đảm bảo tài sản của tớ an toàn.

- Cậu yên tâm. Tớ sẽ làm mọi cách. Cậu định... chỉ dừng lại ở đây thôi à?

Ánh nhìn tôi dò xét.

- Không. Ly hôn chỉ là bước đầu. Tớ muốn họ phải trả giá. Bằng danh dự, bằng sự nghiệp, bằng tất cả những gì họ coi trọng.

- Tớ hiểu rồi. Cậu cần gì cứ nói.

Carrot Và Tịch Dương

- Tớ cần một ít thông tin thêm về cô y tá đó. Chi tiết nhất có thể. Và... có thể cần cậu hỗ trợ một vài chiêu "pháp lý" nho nhỏ... để gây áp lực.

Ánh mỉm cười lạnh lùng.

- Chuyện nhỏ. Cậu yên tâm đi.

Sau buổi gặp, tôi cảm thấy như trút được gánh nặng. Có một đồng minh đáng tin cậy ngoài vòng xoáy dối trá này.

Trở về nhà, tôi bắt đầu bước tiếp theo: Gieo rắc hoang mang.

Tôi tạo một tài khoản email ảo, không thể truy dấu. Từ đó, tôi gửi những tin nhắn ngắn gọn, ẩn ý đến email và số điện thoại của Hoàng Nam và Minh Vy.

"Sự thật sau cánh cửa..."

"Đừng nghĩ mọi chuyện đã kết thúc."

"Nhân quả sẽ đến."

"Có những thứ không thể che giấu mãi được."

Không trực tiếp buộc tội, chỉ là những lời ám chỉ đầy đe dọa. Tôi muốn xem phản ứng của họ.

Hiệu quả đến nhanh hơn tôi nghĩ. Hoàng Nam trở nên bồn chồn, lo lắng ra mặt. Anh ta liên tục kiểm tra điện thoại, nhìn quanh quẩn như sợ có ai theo dõi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Em có thấy tin nhắn nào lạ không? Hoặc email nào...?

Anh ta hỏi tôi, giọng đầy vẻ dò xét.

- Tin nhắn lạ ạ? Em không thấy gì cả. Có chuyện gì sao anh?

Tôi ngước nhìn anh ta, vẻ mặt ngây thơ. Anh ta hắng giọng.

- À... không có gì. Chắc anh nhầm. Mấy vụ công việc ấy mà.

Minh Vy đến thăm tôi với lý do "quan tâm bệnh nhân". Thái độ cô ta không còn tự tin như trước. Ánh mắt láo liên, cử chỉ vội vàng.

- Chị An Hạ, dạo này chị có cảm thấy... có ai làm phiền chị không? Hay có chuyện gì không vui ấy?

- Không. Tôi thấy bình thường mà cô Vy. Có chuyện gì à?

- À... không có gì. Em chỉ hỏi thôi.

Cô ta nói, tay mân mê vạt áo, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào tôi lâu.

Tôi nghe thấy tiếng họ cãi nhau trong điện thoại, rất nhỏ, nhưng đủ để tôi nghe thấy khi họ nghĩ tôi đang ngủ.

- Anh làm cái gì mà để mọi chuyện thế này hả?!

- Tôi làm gì? Cô mới là người không cẩn thận! Ai biết được lại ra nông nỗi này?

- Nỗi nỗi gì? Chắc chắn là cô ta không biết gì đâu!

- Không biết gì mà lại có những tin nhắn kỳ lạ thế sao? Cô nghĩ kỹ đi!

- Tôi nghĩ gì chứ? Anh mới là người...

Giọng họ nhỏ dần, đầy vẻ giận dữ và đổ lỗi cho nhau. `Tốt lắm. Hãy tự cắn xé đi.`

Tôi quyết định tổ chức "vở kịch" nhỏ ngay tại nhà.

- Anh Nam này, em thấy khỏe hơn nhiều rồi. Hay mình làm một buổi tiệc nhỏ đi? Mời vài người bạn thân thiết đến ăn cơm, coi như em cảm ơn mọi người. Với lại... tiện thể cảm ơn cô y tá đã chăm sóc em thời gian qua nữa.

Tôi nói, vẻ mặt hào hứng như thật. Hoàng Nam tái mặt đi một nhịp.

- Tiệc tùng gì vội? Em còn yếu lắm. Để lúc khác đi.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com