"Tông môn cấp báo..." Tuân Diệu Lăng xem xong nội dung trong ngọc giản, sắc mặt ngưng trọng, "Tiên tộc phái sứ giả đến."
Có lẽ là đến vấn tội, cũng có thể là đến uy hiếp, không ai biết trước được.
"Lâm sư đệ, đệ cứ ở lại Tư Liễu Thành, đừng về tông môn." Tuân Diệu Lăng vừa dặn dò, vừa triệu hồi Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân, mở một đường hầm không gian thẳng tới sơn môn Quy Tàng Tông, "Trừ khi ta truyền tin, ai gọi đệ cũng đừng về. Bản thân đệ cũng phải lanh lợi lên, đừng cố thủ ở Tư Liễu Thành mãi, thấy có biến thì chạy ngay đi."
Lâm Nghiêu thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng hiểu ra: "Thiên Đình đến đòi người là ta phải không..."
Thân thế của Lâm Nghiêu quả thực là một quả b.o.m hẹn giờ. Nếu Tiên tộc muốn hỏi tội, đây là cái cớ hoàn hảo. Dù không g.i.ế.c hắn ngay tại chỗ thì ít nhất cũng sẽ giam lỏng. Nếu Quy Tàng Tông không chịu giao người, họ lại có cớ chụp mũ phản nghịch.
Tuân Diệu Lăng thản nhiên: "Bình tĩnh đi. Dù họ nói đệ là chuyển thế của tộc trưởng Vu tộc, bằng chứng đâu? Cho dù họ có cách phân biệt thì cũng phải gặp được người mới nói chuyện được. Chỉ cần đệ không xuất hiện, chúng ta có vô số lý do để trì hoãn. Đệ đã là tu sĩ Kim Đan kỳ rồi, ra ngoài du lịch tình cờ gặp được bí kíp võ công cần bế quan tu luyện, hay lạc vào bí cảnh nào đó thám hiểm mười năm tám năm không về được là chuyện bình thường mà?"
Chuyện đệ t.ử mất tích khi vân du không hiếm. Có người c.h.ế.t mất xác, có người mười năm, trăm năm sau đột ngột trở về với tu vi tăng vọt khiến ai nấy đều kinh ngạc — chuyện này ở tông môn tu tiên xảy ra như cơm bữa.
Lâm Nghiêu cụp mắt, vẻ mặt mệt mỏi: "Giả sử người Thiên giới vì thế mà làm khó Quy Tàng Tông thì sao?"
Tuân Diệu Lăng: "Dám làm khó chúng ta? Thế thì càng tốt, dứt khoát làm phản luôn."
Lâm Nghiêu: "......" Hắn bị giọng điệu nhẹ tênh của Tuân Diệu Lăng làm cho hoang mang. Nhưng nhìn kỹ, ấn đường của nàng từ nãy đến giờ vẫn luôn nhíu chặt, chưa từng giãn ra.
Chỉ là Tuân Diệu Lăng trời sinh hiếu thắng, dù trời có sập xuống, miệng nàng cũng sẽ không thốt ra nửa lời chán nản.
Lâm Nghiêu bỗng nhiên bật cười, cảm thấy được tiếp thêm sức mạnh từ khí thế của nàng.
"Được, Tuân sư tỷ, đệ sẽ ẩn nấp quanh Tư Liễu Thành, có tin gì sẽ truyền âm ngay."
Thân ảnh hắn hóa thành luồng sáng biến mất trong rừng.
Tuân Diệu Lăng hít sâu một hơi, nhảy vào đường hầm không gian. Tầm nhìn vặn vẹo như mặt nước gợn sóng. Khi cảnh vật xung quanh ổn định lại, nàng đã lơ lửng trên bầu trời Quy Tàng Tông, dưới chân là những cung điện nguy nga.
Nàng nhanh chóng đi đến T.ử Vi Cung nơi tông chủ đang đợi.
Hôm nay tất cả các trưởng lão đều có mặt. Khi nàng bước vào điện, mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía nàng —
Thư Sách
Tuy nhiên, trong điện còn có hai gương mặt xa lạ.
Một người mặc áo gấm trắng như tuyết, tay áo rộng thêu vân mây, khóe môi luôn giữ nụ cười như có như không, tay phe phẩy chiếc quạt lông vũ. Người còn lại vận trang phục võ giả, khoác áo choàng đen, bên trong là trường bào đỏ thẫm gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, thần sắc kiêu ngạo, mỗi cử chỉ đều toát lên uy áp tự nhiên như núi cao vực sâu.
Điểm nổi bật nhất của hai người này là đôi mắt vàng rực. Nhìn qua thì lộng lẫy, nhưng nhìn kỹ lại thấy sâu thẳm và tĩnh lặng như biển c.h.ế.t, ẩn chứa sự lạnh lẽo và hoang vu.
"Vị này chắc là Tuân tiên tử?" Tiên quân áo trắng mở lời, mỉm cười nói, "Hôm nay được gặp, quả nhiên tiên phong đạo cốt, khiến người ta bội phục."
Màn chào hỏi khách sáo này khiến Tuân Diệu Lăng không biết đường nào mà lần. Nàng nhìn về phía Huyền Minh Tiên Tôn: Nhắm vào con à?
Tâm trạng Huyền Minh Tiên Tôn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Ông khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu nhẹ. Câu trả lời lấp lửng này càng làm Tuân Diệu Lăng hoang mang.
Nàng tạm thời che giấu sự thù địch, đáp lễ xã giao: "Hai vị tiên quân trông lạ mặt quá, không biết xưng hô thế nào?"
"Ta tên Diên Chu, cai quản lửa. Vị này là Côn Minh, Tiên quân cai quản gió."
Giọng điệu của tiên quân áo trắng ôn hòa đến mức giả tạo, từng câu từng chữ như được trau chuốt kỹ lưỡng, nhưng Tuân Diệu Lăng vẫn cảm nhận được sự trịch thượng và cảm giác ưu việt "hạ mình hàng quý" ẩn sau nụ cười nhạt ấy. Còn ánh mắt khinh thường của tiên quan áo đỏ bên cạnh thì chẳng thèm che giấu.
Tuân Diệu Lăng thậm chí cảm thấy mình đang bị khiêu khích.
Giây tiếp theo, nàng đã biết nguyên do —
Tiên quan áo trắng cất giọng vang như chuông đồng. Hắn phất tay, một đạo sắc lệnh kim sắc của Tiên gia bay ra.
Tức thì, ráng màu ngàn dặm cuộn trào như sông ngân, hào quang vạn trượng tỏa ra. Mây lành vờn quanh, mãi không tan.
"Phụng mệnh Tiên Đế, phá cách sắc phong Tuân Diệu Lăng làm Quan Diễn Tiên Quân, vị tôn thượng phẩm, chức tư giám sát Tam giới. Lập tức phi thăng lên Quỳnh Tiêu Vân Đài, nhận phong thụ chức!"
Tuân Diệu Lăng: "...!"
Nàng thực sự kinh ngạc. Tuy Tiên Đế từng vẽ cho nàng cái bánh vẽ to đùng về việc tiếp dẫn lên trời, nhưng nàng không ngờ hôm nay cái bánh đó lại thành sự thật. Đây là mưu kế gì, chiêu an hay dụ dỗ?
Hơn nữa cái chức tiên này nghe cũng rất vi diệu. Ý là mỗi ngày thay mặt Thiên Đình theo dõi Tam giới xem có chuyện gì xảy ra, rồi về mách lẻo với Tiên Đế chứ gì? Tuy rằng quy tắc Côn Luân Kính nắm giữ cũng liên quan đến thu thập thông tin...
Tuân Diệu Lăng trầm tư một giây, rồi giơ tay gạt phăng đạo sắc lệnh kia sang một bên.
"Hai vị Tiên quân, cho ta hỏi rõ tình hình chút được không?" Nàng tỏ vẻ khó hiểu rất đúng lúc, "Ta còn chưa tới Độ Kiếp kỳ, sao có thể phi thăng trực tiếp được, thế này không hợp quy củ chứ?"
Nụ cười trên môi Diên Chu Tiên Quân cứng lại: "......"
Nàng ta cứ thế gạt sắc lệnh của Tiên Đế đi sao? Thế này có ổn không?
Sắc lệnh của Tiên Đế mang tính cưỡng chế nhất định, ít nhất đám tiên quân bọn họ muốn chống lại cũng không dễ. Sao một tu sĩ trần gian lại có thể tùy tiện từ chối như vậy? ... Chắc chắn là do nàng ta chưa thành tiên, chưa bị quy tắc Thiên Đình ràng buộc nên mới làm được.
Diên Chu Tiên Quân thu lại vẻ khách sáo, nụ cười thêm vài phần chân thành: "Chỉ là việc tòng quyền nghi (linh động theo hoàn cảnh) thôi. Các hạ còn trẻ mà đã tu đến cảnh giới này, ngày phi thăng không còn xa. Hơn nữa chức Quan Diễn Tiên Quân đang bỏ trống, Tiên Đế muốn phá cách đề bạt, chúng ta cũng không có lý do gì can thiệp."
Nếu là người khác phá cách phi thăng thì có lẽ không được. Nhưng nếu là Tuân Diệu Lăng... Nàng được hưởng đãi ngộ đặc biệt này cũng hợp tình hợp lý.
Đổi lại là bất kỳ tu sĩ nào gặp được vinh hạnh lớn lao "Tiên Đế khâm điểm" thế này, e là đã vui mừng đến ngất đi, kích động không nói nên lời.
Nhưng Tuân Diệu Lăng chỉ mỉm cười nhẹ, chắp tay nói: "Vậy ta xin đa tạ Tiên Đế hậu ái."
"— Đáng tiếc, ta tự biết tu vi không đủ, công đức chưa viên mãn, không thể lên trời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Cho nên, chỉ có thể từ chối."
Trong khoảnh khắc. Không khí trong T.ử Vi Cung thay đổi đột ngột.
Hai vị tiên quân từ trên mây xuống lập tức thu lại nụ cười, đôi mắt vàng ánh lên sự lạnh lùng và thù địch sắc bén. Uy áp đáng sợ lan tỏa trong nháy mắt. Họ nhìn Tuân Diệu Lăng như nhìn một con kiến nhỏ bé không đáng kể.
"Chiếu lệnh Thiên Đình, há cho phép một kẻ phàm nhân như ngươi làm trái?!"
Đạo sắc lệnh bị Tuân Diệu Lăng gạt đi trước đó lại bay về tay Diên Chu Tiên Quân. Hắn lạnh lùng cảnh cáo: "Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt —"
"Cần gì nhiều lời với ả." Côn Minh Tiên Quân bên cạnh ánh mắt sâu thẳm nói, "Động thủ bắt ả lên Thiên Đình là xong!"
Trước khi đi, Tiên Đế dặn dò bọn họ: Nhất định phải mời được Tuân Diệu Lăng lên trời làm tiên, nếu nàng không chịu thì lấy sự hưng vong của Quy Tàng Tông ra gây áp lực; nếu ép buộc không thành thì cưỡng chế mang đi; nếu nàng thà c.h.ế.t không chịu... thì cứ việc quay về Thiên Đình.
Diên Chu và Côn Minh thực ra không phục mệnh lệnh này của Tiên Đế lắm.
Quen thói nhìn xuống chúng sinh, họ không cho phép uy nghiêm của Tiên tộc bị một tu sĩ trần gian chà đạp. Tiên Đế khâm điểm phi thăng đã là vinh quang vô thượng, kẻ này phải không biết điều đến mức nào mới dám từ chối? Lùi một bước mà nói, Tiên Đế thế mà lại nghĩ hai người bọn họ không bắt được một mình Tuân Diệu Lăng? Chẳng lẽ đối phương thà c.h.ế.t không theo thì bọn họ phải tay trắng trở về — rồi mặc kệ kẻ ngông cuồng bội nghịch này tiếp tục tiêu d.a.o nhân gian mà không trừng trị sao?
Tuyệt đối không thể.
Cho nên, khi Tuân Diệu Lăng thực sự tỏ ra "không biết điều", họ bỏ qua luôn bước gây áp lực bằng lời nói, định dùng vũ lực giải quyết. Và họ cũng sẽ không rời đi tay trắng.
— Một tu sĩ trần gian nhỏ bé, dù họ có lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t trong lúc đấu pháp thì đã sao?
Trong chốc lát, gió mây vần vũ trong T.ử Vi Cung, hai vị tiên quân đồng thời tế ra Thần Khí, lao vào bức sát Tuân Diệu Lăng.
Thần Khí của Diên Chu Tiên Quân là chiếc quạt lông vũ trên tay, quạt ra thiên hỏa thiêu rụi vạn vật; còn Thần Khí của Côn Minh Tiên Quân là chiếc tù và sừng trâu đen tuyền, tiếng thổi trầm thấp vang vọng đất trời, gọi gió lốc gào thét.
Hẳn là họ kế thừa từ Phong Thần và Hỏa Thần thời thượng cổ.
Họ chưa dùng hết toàn lực, cho rằng chỉ cần thả chút uy áp là đủ ép Tuân Diệu Lăng cúi đầu xin tha.
Tuân Diệu Lăng: "......"
Nàng bắt đầu tò mò Tiên Đế giao tiếp với cấp dưới kiểu gì rồi đấy.
Muốn đ.á.n.h hạ Thiên Đình khó khăn là vì Thiên Đình có địa thế hiểm trở, và người Tiên tộc chiến lực cao đến mức vô lý, đ.á.n.h hội đồng toàn là tinh anh. Nhưng điều đó không có nghĩa là tùy tiện hai tên tiên quân nào cũng có thể đến trước mặt Tuân Diệu Lăng gọi nhịp, lại còn tự cao tự đại, rõ ràng là nương tay.
Tuân Diệu Lăng truyền âm nhập mật: "Đại sư bá, T.ử Vi Cung này e là không giữ được rồi..."
"Không sao." Huyền Minh Tiên Tôn chẳng những không lùi bước mà còn cùng các trưởng lão khác liên thủ bày trận, bao vây kín T.ử Vi Cung, quyết không để hai tên tiên quân này chạy thoát, "Cung điện thôi mà, xây lại là được."
Thế là Tuân Diệu Lăng tế ra Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân.
Uy áp khủng khiếp như núi cao sụp đổ lập tức đè xuống. Dưới sự va chạm của luồng sức mạnh này, T.ử Vi Cung nổ tung. Tuy nhiên, những mảnh vỡ bay tán loạn lại quỷ dị dừng lại giữa không trung, trôi nổi chậm rãi quanh họ...
Cùng lúc đó, trong đôi mắt nàng bùng lên ánh vàng rực rỡ đáng sợ. Trong sắc vàng ấy dường như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, muốn luyện hóa vạn vật.
Sắc mặt hai vị tiên quân biến đổi, chỉ trong nháy mắt đã ngã quỵ xuống đất, nửa quỳ, sống lưng vốn thẳng tắp giờ sụp xuống.
Họ kinh hãi ngẩng đầu lên.
Luồng khí tức bàng bạc, phảng phất xuyên qua thời gian, trào dâng từ thái cổ hồng hoang ấy... Là khí tức của thần!
Lĩnh vực thần lực chưa hoàn toàn hình thành, nhưng nàng đã là Bán Thần, không sai vào đâu được —
Thiếu nữ bị họ coi là quái vật khẽ mỉm cười.
"Đa tạ hai vị Tiên quân, ngàn dặm xa xôi đưa tới hai món Thần Khí cho ta."
Diên Chu mặt cắt không còn giọt máu, vừa kinh vừa giận: "Ngươi..."
Côn Minh ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi dám ra tay với chúng ta, chính là tuyên chiến với Tiên tộc —"
Lời chưa dứt, lại thêm một luồng trọng áp giáng xuống. Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên từ người Côn Minh, m.á.u tươi phun ra từ miệng, nửa thân trên của hắn gần như dẹp lép trên mặt đất.
"Tuyên chiến à?" Tuân Diệu Lăng bình thản nói, "Ta cầu còn không được ấy chứ."
Diên Chu tận mắt chứng kiến t.h.ả.m trạng của đồng liêu, mặt lúc xanh lúc trắng. Hắn c.ắ.n răng, cúi đầu trước Tuân Diệu Lăng, chủ động dâng Thần Khí của mình lên: "Trước đó mạo phạm các hạ, là do chúng ta có mắt không tròng. Xin ngài nể tình Thần Khí mà tha cho chúng ta một mạng — Á!"
Trong nháy mắt, Diên Chu cũng chịu chung số phận với Côn Minh.
Tuân Diệu Lăng không muốn tra tấn họ, nàng vận linh lực. Chỉ thấy ánh sáng trên Hỗn Thiên Chuyển Tức Luân ngày càng rực rỡ, trên người hai tên kia cũng bắt đầu phát sáng. Ngay sau đó, cơ thể họ phân giải thành vô số hạt bụi vàng, "bùm" một tiếng biến thành hai dòng quang lưu lộng lẫy, như hai đài phun nước phóng thẳng lên trời cao rồi tỏa ra bốn phương tám hướng.
Trên bầu trời T.ử Vi Cung, từng mảnh tinh thể vàng lấp lánh rơi xuống như mưa.
Tuân Diệu Lăng khẽ nhắm mắt, thở dài thỏa mãn.
Hóa ra Thần Khí cũng có thể nuốt chửng lẫn nhau.
Trong nháy mắt, tu vi của nàng đã đột phá Hợp Đạo kỳ, thăng lên Độ Kiếp kỳ, sau đó phá vỡ gông cùm cảnh giới của tu sĩ, vẫn tiếp tục tăng lên không ngừng —
Trước đó, Tuân Diệu Lăng còn dùng cớ tu vi chưa đủ để từ chối thăng tiên. Giờ thì hay rồi, sau khi hai vị tiên quân lần lượt "tặng đầu người", lôi kiếp phi thăng của nàng đã thực sự đến.