Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 218: Sự cứu rỗi của Chung Ẩm Chân



Sở dĩ nàng chạy đến nơi sát vách Ma Vực nguy hiểm thế này, thứ nhất là vì tu vi cao cường, dù gặp phải Ma Quân cao cấp cũng có thể chu toàn, đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn. Thứ hai là vì... nàng lạc đường.

"Ta cần tìm mấy vị t.h.u.ố.c làm thí nghiệm, loại chỉ mọc ở nơi ma khí nồng đậm. Cứ mải tìm kiếm, chẳng ngờ lại lạc vào biên giới Ma Vực. Vốn định quay đầu đi hướng khác, nhưng xui xẻo gặp phải một trận sương mù dày đặc. Đến khi ta nhận ra thì đã chạy đến một nơi không có trên bản đồ."

Thư Sách

Chung Ẩm Chân lấy từ túi trữ vật ra một chiếc áo choàng, khoác lên người đứa trẻ Ma tộc mới gặp này. Sau đó, nàng cúi người nhặt cành khô xung quanh, chẳng mấy chốc, một đống lửa trại đã bùng lên, xua tan cái lạnh lẽo của màn đêm.

Thốc U thẫn thờ nhìn ngọn lửa trước mặt, trên tay cầm bầu nước và lương khô mà Chung Ẩm Chân đưa cho.

Đã lâu lắm rồi, nàng không được trải nghiệm cuộc sống như người bình thường thế này. Ma tộc không cần ăn uống, không có vị giác, cũng chẳng có thân nhiệt. Bọn họ đã biến đổi thành một loại dị chủng gần như bất t.ử bất diệt, đây cũng là một trong những cái giá phải trả.

Thốc U có thể an tâm ngồi bên cạnh "nấm mồ" của Phù Lương, chính vì nàng biết Phù Lương chưa thực sự c.h.ế.t, có thể một ngày nào đó hắn sẽ lại mở mắt ra...

Chung Ẩm Chân ngồi đối diện, nhìn đứa trẻ kia nhai nuốt thức ăn một cách máy móc. Khuôn mặt non nớt tái nhợt, chỉ có đôi mắt ướt át là còn vương chút hơi thở của sự sống. Nhưng lúc này, từng giọt huyết lệ đỏ tươi đang lăn dài từ đôi mắt xinh đẹp ấy.

Chung Ẩm Chân: "......"

Đêm khuya, rừng hoang, một cô bé mặt vô cảm vừa ăn vừa khóc ra máu, cảnh tượng này trông giống hệt chuyện ma quái.

Nàng không biết Ma tộc có tiêu hóa được thức ăn của phàm nhân hay không, mọi thứ về Ma tộc đối với nàng đều quá bí ẩn. Nhưng nghĩ lại, thức ăn bình thường chắc cũng không đến mức là t.h.u.ố.c độc xuyên ruột đối với đứa bé này.

Chung Ẩm Chân kiên nhẫn đợi rất lâu. Đến khi Thốc U khóc đủ rồi, và dường như cũng đã ăn no.

Lúc này nàng mới nhẹ nhàng hỏi: "Tiếp theo, ngươi có dự định gì không?"

Thốc U lắc đầu.

"Vậy hay là... ngươi đi theo ta nhé?"

Thốc U cúi đầu, im lặng một lát, rồi bàn tay gầy guộc lặng lẽ vươn ra, cẩn thận nắm lấy vạt áo Chung Ẩm Chân.

Hai người cứ thế đồng hành.

Thốc U tuy nhỏ tuổi nhưng khả năng định hướng tốt hơn hẳn cái kẻ mù đường như Chung Ẩm Chân. Dưới sự chỉ dẫn của nàng, hai người nhanh chóng thoát khỏi khu rừng. Nhưng Chung Ẩm Chân lại không muốn đi đường tắt rời khỏi Ma Vực ngay.

"Ta vừa phát hiện dấu vết của một loại ma thú hiếm, muốn thử vận may xem sao. Biết đâu lại bắt được?"

"Tại sao ngươi muốn bắt ma thú? Thịt chúng không ngon, hơi thở lại vẩn đục dơ bẩn. Ta cũng chưa từng nghe nói tu sĩ nào dùng ma thú để luyện đan cả." Thốc U thắc mắc một cách rất tự nhiên.

Chung Ẩm Chân mỉm cười, xoa đầu nàng: "Ta nói lý do ra, ngươi đừng cười ta nhé — ta đang tìm phương pháp tiêu trừ ma khí. Hiện tại đã có chút manh mối, nhưng khoảng cách đến thành công còn xa lắm..."

Thốc U ngẩng đầu, ánh mắt d.a.o động. Một niềm vui sướng khó tin bùng lên trong đáy mắt, nhưng rồi rất nhanh bị thay thế bởi nỗi bất an khó tả.

... Thật sự có người đang nghiên cứu cách làm ma khí biến mất sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng cũng lập tức hiểu ra tại sao Chung Ẩm Chân cần ma thú để làm vật thí nghiệm. Nhưng ma khí trong thiên hạ, nói cho cùng đều bắt nguồn từ Ma tộc. Còn gì thích hợp làm vật thí nghiệm hơn một Ma tộc sống sờ sờ chứ?

Người này... cứu nàng, thu nhận nàng, có phải cũng vì mục đích này không?

Mấy ngày sau đó, Thốc U ngày càng trầm mặc. Càng đi xa khỏi địa phận Ma tộc, càng đến gần nhân gian, số lần nàng ngẩn người càng nhiều.

Cho đến khi Chung Ẩm Chân dắt tay nàng bước vào Vô Ưu Tập đầy ắp phàm nhân, gặp ai cũng cười nói đây là cô em họ xa mới đến nương nhờ —

Thốc U: "...?"

Chuyện này hình như hơi khác so với tưởng tượng của nàng...

Biết được suy nghĩ của nàng, Chung Ẩm Chân cũng không nhịn được mà trợn tròn mắt, giọng cao vút lên mấy tông: "Ngươi nói cái gì? Ngươi tưởng ta mang ngươi về đây là để làm vật thí nghiệm á?"

Sau đó, Chung Ẩm Chân như nghĩ tới điều gì, thở dài thật sâu, giọng điệu trở nên nghiêm túc: "Tiểu U, trong lòng ngươi có nghi hoặc, sao không trực tiếp hỏi ta? Nếu sợ hãi đến thế, tại sao không bỏ trốn?"

"Lúc mới gặp ngươi, ta đã thấy có gì đó không ổn. Rõ ràng tên đồng bạn Ma tộc kia muốn g.i.ế.c ngươi, nhưng ngươi lại không hề phản kháng. Ban đầu ta tưởng ngươi niệm tình cũ, không nỡ ra tay... Giờ mới nhận ra, đó là bản tính của ngươi."

"Tại sao mỗi khi đối mặt với ranh giới sinh tử, ngươi lại không hề có ý niệm phản kháng?"

Chung Ẩm Chân đã gặp quá nhiều Ma tộc tàn nhẫn hiếu sát. Nàng biết cô bé trước mắt này khác biệt, nhưng không ngờ tâm thái của nó lại trái ngược hoàn toàn với những Ma tộc khác, đến mức cực đoan như vậy.

Sao đứa trẻ này có thể coi rẻ mạng sống của chính mình đến thế?

Vẻ mặt Thốc U mờ mịt và cô đơn. Thực ra, không phải nàng không muốn sống. Nàng chỉ là không biết mình sống vì điều gì.

Phù Lương từng thẳng thắn nói hắn ghen tị với nàng. Nhưng nếu sống chỉ là một chuỗi ngày đày đọa không dứt, thì những khát cầu sức mạnh, những chấp niệm về "sự sống" kia có ý nghĩa gì? Cái gọi là "sống sót", chẳng phải chính là lời nguyền rủa tàn khốc nhất mà ông trời dành cho Ma tộc sao?

Nàng không nghĩ thông suốt được điều này, Chung Ẩm Chân cũng không ép nàng. Chỉ để nàng lấy thân phận muội muội sống tại Vô Ưu Tập.

"Vô Ưu Tập" — là thành thị do chính tay Chung Ẩm Chân xây dựng nên. Ban đầu chỉ là một thôn xóm nhỏ với vài chục hộ dân. Sau này, nàng dùng cơ quan thuật trị thủy, tự tay c.h.é.m con ma thú Xích Hủy — một trong "Ngũ Tai" gây ra lũ lụt, danh tiếng "Thương Ngô tiên tử" dần lan truyền, thu hút vô số dân chúng đến nương nhờ, từ đó mới phát triển thành một thành thị sầm uất.

Chung Ẩm Chân là một thiên tài. Bất cứ ai gặp nàng đều không thể nghi ngờ điều đó.

Lấy ví dụ về y thuật lừng danh của nàng hiện nay (bên cạnh cơ quan thuật). Ban đầu nàng chỉ biết chút da lông về y đạo. Nàng thực sự bắt đầu nghiên cứu d.ư.ợ.c lý là sau khi c.h.é.m Xích Hủy, gây ra đại dịch. Trận ôn dịch đó vốn dĩ sẽ cướp đi sinh mạng của rất nhiều người, chính nàng đã không ngủ không nghỉ nghiên cứu vào thời điểm mấu chốt, mới tìm ra phương t.h.u.ố.c khắc chế dịch bệnh.

Thân là chủ nhân Vô Ưu Tập, dù nhân tài trong thành đông đúc, nhưng trăm công nghìn việc vẫn cần nàng quyết đoán... Nàng diệt trừ ma thú, cứu thế độ nhân, chế tạo cơ quan và con rối, lúc rảnh rỗi mới nghiên cứu y thuật. Vậy mà chỉ tốn trăm năm, nàng đã trở thành y đạo thánh thủ đệ nhất đương thời.

Và bây giờ, trên vai nàng lại có thêm một trách nhiệm nữa: Nuôi em gái.

Nàng nuôi Thốc U rất tốt. Chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi, Thốc U đã không còn tự hỏi những câu vô nghĩa như "sống để làm gì" nữa. Nàng đã hoàn toàn hòa nhập vào Vô Ưu Tập, vào vai diễn muội muội của Chung Ẩm Chân.