Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 201: Con nợ Đào Nhiên Phong



Tuân Diệu Lăng nghiêm túc dặn dò: "Người của Ma tộc có lẽ sẽ còn tìm đến ngươi. Tự bản thân ngươi phải cẩn thận, chớ để người khác phát hiện. Nếu thân phận của ngươi bại lộ, e rằng Thiên Đình cũng sẽ tìm tới gây phiền toái."

Lâm Nghiêu: "…………"

Lâm Nghiêu chỉ cảm thấy tối sầm mặt mũi.

Hắn vốn ôm ý chí thà c.h.ế.t không cùng Ma tộc thông đồng làm bậy, quyết liệt vạch rõ ranh giới với Ma Quân! Kết quả, giờ Tuân Diệu Lăng lại nói cho hắn biết: Ma tộc năm xưa tàn sát Vu tộc hóa ra cũng có nỗi oan, còn đám tiên nhân trên Thiên giới kia lại chẳng phải thứ tốt lành gì?

Hắn đi theo tà đạo thì tội đáng muôn c.h.ế.t, mà đi theo chính đạo thì lại càng chắc chắn phải c.h.ế.t?

... Ông trời ơi! Có cho người ta đường sống không vậy?

Cú sốc quá lớn khiến tinh thần hắn hoảng loạn tột độ. Trong cơn mê man, hắn chợt nhớ tới cái "Hệ thống Thiên mệnh" từng xuất hiện trên người mình.

Thư Sách

Hắn thật không biết mình phải đi theo kịch bản quái quỷ nào mới có thể trở thành "Tiên Đế" danh chấn tam giới... Chẳng lẽ phải liên thủ với Ma tộc, g.i.ế.c sạch đám Tiên tộc trên kia, sau đó hắn mới trở thành tân "Tiên Đế"?

Lâm Nghiêu đau khổ ôm mặt.

Nhưng khổ nỗi những tâm sự này, ngoại trừ Tuân Diệu Lăng ra thì chẳng thể nói với ai. Dưới áp lực tâm lý khổng lồ, hắn ngày càng suy sụp, bắt đầu có dấu hiệu mượn rượu giải sầu.

Mấy ngày sau.

Tuân Diệu Lăng đang cùng thần thú Ly Tinh chơi trò ném cầu. Tuy chỉ số thông minh của Ly Tinh không hề thấp, nhưng nó vẫn cực kỳ hưởng thụ mấy trò chơi nhỏ mà loài mèo ưa thích. Nó cùng Tuân Diệu Lăng nhảy nhót trên sườn núi, đuổi bắt đùa giỡn, chơi đến quên cả mệt mỏi.

Bỗng nhiên, một thiếu nữ mặc đệ t.ử phục màu xanh của Đào Nhiên Phong, lưng đeo giỏ t.h.u.ố.c leo lên triền núi, xuất hiện trước mặt Tuân Diệu Lăng: "Tuân sư tỷ —"

Là Chung Giảo.

"A Giảo, sao thế?" Tuân Diệu Lăng vừa nhéo nhéo đệm thịt của Ly Tinh vừa chào hỏi.

Thiếu nữ áo xanh giật mình hoảng sợ. Nàng theo bản năng trợn to mắt, cả người cứng đờ, vội vàng lùi lại mấy bước.

Lá gan của Chung Giảo vốn rất lớn, những linh thú to lớn ở Chân Linh Phong bên cạnh nàng cũng dám sờ mó vuốt ve. Thần thú Ly Tinh tuy có vẻ ngoài uy nghiêm nhưng không hề đáng sợ, thậm chí còn có thể gọi là xinh đẹp — Tuân Diệu Lăng không ngờ sư muội lại bị dọa đến thế.

Nàng buông móng vuốt thần thú ra, khẽ đẩy nó một cái, ý bảo nó lùi lại vài mét.

Kỳ lạ thay, Ly Tinh vốn lười biếng dễ tính bỗng nhiên như nhận ra điều gì. Nó ngừng vẫy đuôi, khẽ khịt mũi, đôi mắt xanh biếc nheo lại ngay tức khắc. Sau đó, Ly Tinh đứng dậy, chậm rãi và trịnh trọng bước về phía Chung Giảo với vẻ đầy cảnh giác...

"Dừng!"

Tuân Diệu Lăng gõ một cú thật mạnh lên đầu nó.

"Ngao ô!"

Thần thú bị đau, ánh mắt hung dữ lập tức tan biến, trở lại vẻ trong trẻo thường ngày.

"Ngươi lại tái phát bệnh cũ rồi hả? Còn muốn vồ người ta?" Tuân Diệu Lăng hai tay nhéo má nó xoa nắn, "Không thấy sư muội bị ngươi dọa sợ rồi sao mà còn sấn tới, cố ý hả?"

"Ngao..."

Bị Tuân Diệu Lăng "xử lý", thần thú rất nhanh lại trở về trạng thái lười biếng như không xương, thuận theo lực kéo của nàng mà nằm bẹp xuống đất. Chỉ là trước khi nằm xuống hẳn, nó còn quay đầu nhàn nhạt liếc Chung Giảo một cái.

Chung Giảo: "..."

Không hiểu sao, chỉ cần bị con thần thú này nhìn chằm chằm, nàng lại có cảm giác nổi da gà khắp người. Giống như có vô số con sâu nhỏ vừa nóng vừa đau chui ra từ xương cốt, gặm nhấm khiến nàng hoa mắt chóng mặt, tay chân vô lực.

"Sư... sư tỷ." Nàng c.ắ.n môi dưới tái nhợt, cẩn thận hỏi, "Đây là thần thú mà tỷ mang về từ bí cảnh Cung điện trên trời sao?"

Tuân Diệu Lăng: "Đúng rồi. Nó tên là Ly Tinh."

Thấy A Giảo sợ hãi, Tuân Diệu Lăng cố ý giữ khoảng cách giữa họ.

"Ly Tinh..." Chung Giảo không để nỗi sợ lấn át hoàn toàn, nàng ép mình bình tĩnh lại, quan sát kỹ đặc điểm ngoại hình của thần thú rồi chìm vào trầm tư.

"À, muội tìm ta có việc gì không?"

Chung Giảo bỗng hoàn hồn, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ phiền não, nàng bất đắc dĩ nói: "Là Nhị sư huynh..."

Đào Nhiên Phong có hai thân truyền đệ t.ử họ Lâm, nên Chung Giảo dùng thứ tự để phân biệt. Nhị sư huynh chính là Lâm Nghiêu.

"Huynh ấy uống sạch sành sanh rượu trong hầm của Đào Nhiên Phong rồi!" A Giảo khẽ kêu lên.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Tuy rằng Lâm Nghiêu quả thật không dễ dàng gì, nhưng tốc độ sa đọa này chẳng phải hơi quá nhanh sao?

"Sư huynh còn định đi đòi rượu chỗ sư tôn nữa — muội nào dám để huynh ấy đi. Yến sư thúc đang ở chỗ sư tôn, nếu thấy bộ dạng này của huynh ấy, chắc chắn sẽ ra tay đ.á.n.h một trận."

Điều này là sự thật.

Chung Giảo đau đầu nói: "Tuân sư tỷ, Lâm Tu Bạch sư huynh không có nhà, tu vi của muội lại thấp, một mình không trấn áp nổi Nhị sư huynh. Tỷ có thể đi cùng muội bắt người được không?"

Tuân Diệu Lăng: "Không thành vấn đề."

Nàng vỗ vỗ cổ Ly Tinh, ra hiệu cho nó đi theo.

Hai người một thú rất nhanh đã đến hầm rượu Đào Nhiên Phong.

Bên trong là từng hàng kệ rượu, dưới đất la liệt những vò rỗng, còn có rất nhiều mảnh sành vỡ vụn, dẫm lên kêu kèn kẹt.

Một bóng người nồng nặc mùi rượu đang nằm say khướt trên mặt đất, ôm vò rượu ngửa cổ dốc ngược, uống đến quên cả trời đất. Bỗng nhiên, rượu trong vò cạn sạch. Hắn khựng lại, đưa cái vò lên trước mắt, mờ mịt nhìn vào trong, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi và suy sụp.

Rượu... lại hết rồi?

"Xoảng!"

Hắn tùy tiện ném vò rượu đi, nó rơi xuống cách đó không xa, vỡ tan tành. Sau đó hắn chống thân thể mềm nhũn, nhào vào kệ rượu bên cạnh, mò mẫm xem còn vò nào chưa khui không.

Đang nhắm mắt sờ soạng, Lâm Nghiêu cảm thấy lòng bàn tay mình hình như chạm phải thứ gì đó ấm áp, ướt át.

Hắn nặng nề mở mí mắt ra nhìn.

Một con thần thú màu trắng khổng lồ đang khó chịu nhe răng với hắn. Cái miệng đỏ lòm đầy răng nanh sắc nhọn phảng phất có thể nghiền nát đầu hắn trong nháy mắt.

"...GÀO!!!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Theo sau tiếng gầm điếc tai là luồng khí mạnh mẽ lẫn với nước miếng như mưa rào tạt thẳng vào mặt Lâm Nghiêu, thổi tóc hắn dựng ngược ra sau.

"!"

Lâm Nghiêu bị dọa đến mức b.ắ.n người lên, đập vào kệ rượu phía sau rồi lại nảy ngược trở lại, hét t.h.ả.m một tiếng: "Á!!!"

Tiếng bước chân đến gần, hắn được người kéo dậy. Trong cơn hoảng hốt, Lâm Nghiêu nghe thấy tiếng hai thiếu nữ:

"Sư huynh, Nhị sư huynh! Huynh không sao chứ?"

"Hắn trông có vẻ say nặng lắm. A Giảo, muội có t.h.u.ố.c giải rượu không?"

"Có, có."

"Viên giải rượu bình thường này hiệu quả không tốt đâu. Hay là muội nấu cho hắn một nồi t.h.u.ố.c nóng đi."

A... cái gì? Tiểu sư muội định nấu t.h.u.ố.c cho hắn?

Lâm Nghiêu đột ngột mở mắt, giãy giụa bò dậy, liên tục lùi về sau: "Không! Không cần! Rượu của ta tỉnh rồi, ta tỉnh rồi!!"

Trong hầm rượu lờ mờ, Tuân Diệu Lăng và Chung Giảo đều nhìn hắn với vẻ mặt bất đắc dĩ. Hai người một đứng một ngồi xổm, hoàn toàn không có ý định di chuyển, xung quanh cũng chẳng có lò nấu t.h.u.ố.c nào.

Lâm Nghiêu cứng đờ người, nhận ra mình bị chơi xỏ. Đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó bất lực lau mặt — trên mặt hắn toàn là nước miếng của con thần thú kia!

"Tuân sư tỷ, sư muội..." Hắn cúi đầu, sắc mặt xám ngoét, hữu khí vô lực nói, "Hai người tới làm gì?"

Hắn vốn tưởng sẽ nhận được vài câu an ủi. Kết quả, Tuân Diệu Lăng nhìn quanh một vòng, lộ ra biểu cảm trầm trồ, nói: "Lợi hại nha sư đệ. Cái này gọi là ngàn chén không say à?"

"Tửu lượng của sư huynh quả thật khác thường. Đây đều là rượu ủ lâu năm dùng để bán ra ngoài của Đào Nhiên Phong. Tu sĩ Kim Đan bình thường uống nhiều nhất năm sáu vò là gục. Đằng này sư huynh lại uống rượu như uống nước..." Chung Giảo vừa kinh thán vừa tò mò nhìn chằm chằm Lâm Nghiêu, đôi mắt đen láy tràn đầy vẻ nghiên cứu chuyên nghiệp, "Sư huynh, xem ra thể chất của huynh rất đặc thù. Muội có thể nghiên cứu huynh một chút được không?"

Lâm Nghiêu: "......"

Hắn còn muốn duy trì chút không khí bi quan tuyệt vọng, bèn thê lương mở miệng ngâm thơ: "Ta vốn là lữ khách đoạn trường chốn nhân gian, nửa chén rượu đục than kiếp phù du..."

Tuân Diệu Lăng cắt ngang: "Khoan hãy làm thơ. Ngươi có biết với lương tháng của ngươi, phải mất bao lâu mới bù lại được đống rượu ngươi vừa phá hoại hôm nay không?"

Lâm Nghiêu nhất thời chưa phản ứng kịp, sau đó bỗng chốc tỉnh rượu hẳn: "Hả?!"

"Hả cái gì mà hả. Ngươi sẽ không cho rằng uống đống rượu này không tốn tiền đấy chứ?" Tuân Diệu Lăng im lặng một giây, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai hắn, "Thôi được rồi người anh em. Giờ ngươi có thể bắt đầu 'đoạn trường' lại được rồi đấy."

Mặt Lâm Nghiêu trắng bệch: "Hả???"

Ngày hôm đó, Lâm Nghiêu như kẻ mộng du đi đến chỗ quản sự hầm rượu tự thú. Đối phương vừa lắc đầu thở dài, vừa tỏ vẻ đau đớn tột cùng, dường như không ngờ thân truyền đệ t.ử của Đào Nhiên Phong lại làm ra chuyện thô bỉ như tự ý trộm uống rượu. Nhưng nể tình là đệ t.ử trong nhà, quản sự thậm chí còn giảm giá 10% cho hắn.

"Tính xong rồi." Quản sự với vẻ mặt c.h.ế.t lặng nói, "Ngài có thể đến Thiên Lộc Các đăng ký trừ nợ dần."

Lâm Nghiêu ôm ngực, cẩn thận hỏi: "Có thể phiền ngài cho ta biết, đại khái phải mất bao lâu ta mới trả hết món nợ này không?"

Quản sự lật một trang sổ sách, sau đó vô tình tuyên án:

"Ta chỉ có thể nói là... rất lâu, rất lâu, rất lâu về sau nữa."

Kể từ ngày đó, trong suốt cuộc đời tu hành đằng đẵng của mình, Lâm Nghiêu không bao giờ uống thêm một giọt rượu nào nữa.

Sự "sa đọa" của Lâm Nghiêu chỉ duy trì trong một thời gian cực ngắn. Chẳng bao lâu sau, hắn đã trở lại trạng thái ban đầu, thậm chí còn luyện công tích cực hơn xưa — hắn nhận sạch sành sanh tất cả các nhiệm vụ treo thưởng giá cao trong tông môn.

Thời gian đó, các tu sĩ phụ trách phát thưởng ở Thiên Lộc Các đều dần quen mặt Lâm Nghiêu.

Hai tu sĩ bàn tán xôn xao:

"Đó chẳng phải là Lâm chân nhân của Đào Nhiên Phong sao? Hắn còn trẻ thế đã tu thành Kim Đan chân nhân, tiền đồ vô lượng, cũng đâu thiếu linh thạch pháp bảo, cớ sao lại liều mạng như vậy?"

"Ừm... Ngươi không thấy cảnh này quen quen sao? Chính là kiểu đột nhiên có một tu sĩ đến nhận hết toàn bộ nhiệm vụ ấy."

"Ý ngươi là Tuân trưởng lão của Pháp Nghi Phong?"

"Đúng thế. Chắc trường hợp này cũng y chang. Nghe nói vị này gần đây cũng nợ một khoản to ở Thiên Lộc Các, đang cần linh thạch gấp."

Bất kể là Tuân Diệu Lăng hay Lâm Nghiêu, bọn họ đều là thiên chi kiêu t.ử trong mắt người khác, tốc độ phá cảnh bỏ xa bạn cùng lứa cả mấy con phố. Nhưng xem ra, đám đệ t.ử thiên phú xuất chúng này một khi gây họa thì cũng "xuất chúng" không kém...

Dù sao thì lương tháng của Lâm Nghiêu cũng khá khẩm, cứ từ từ mà trả, rồi sẽ có ngày lên bờ. Sư tôn hắn cũng đâu thể trơ mắt nhìn hắn c.h.ế.t đói được.

Rất nhanh, Lâm Nghiêu đã vét sạch tiền thưởng mà tu sĩ Kim Đan kỳ có thể kiếm được. Nhưng hắn không dùng số tiền đó để trả bớt nợ ở Thiên Lộc Các ngay. Hắn tính toán đầu tư số vốn này vào lò luyện đan và mua sắm nguyên liệu.

— Nghề cũ của hắn chính là Đan tu mà! Một trong những nhóm giàu có nhất Tu Chân giới. Chỉ cần luyện ra một lô đan d.ư.ợ.c chất lượng tốt, sau đó đem ra thị trường bán, chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sao?

Nghĩ đến đây, ngón tay Lâm Nghiêu gõ gõ xuống mặt bàn đầy vẻ háo hức. Trong một buổi tụ họp, hắn hỏi các đồng môn xung quanh: "Này, Hải Thị lần này các ngươi có định đi không?"

"Hải Thị" là chợ chung quy mô lớn được tổ chức hàng năm giữa Hải tộc và Nhân tộc. Hải tộc ngày thường phần lớn sống dưới biển sâu xa xôi — trong số Yêu tộc, bọn họ có tính cách quái gở, cực ít qua lại với con người, có thể gọi là "kẻ ẩn dật trong những kẻ ẩn dật". Chỉ vào ngày mở cửa chợ chung, bọn họ mới tập thể lên bờ, bán những sản vật hiếm quý dưới đáy biển, đồng thời mua sắm rất nhiều vật tư trên đất liền mang về.

Quy Tàng Tông nằm gần Bồng Lai Châu, mà Bồng Lai Châu thường xuyên được chọn làm địa điểm tổ chức Hải Thị.

Tuy nhiên, Hải Thị có vài địa điểm giao dịch cố định, nhưng Hải tộc rốt cuộc sẽ chọn nơi nào để mở chợ thì hoàn toàn là ngẫu nhiên.

Có người nói việc này hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của yêu quân Hải tộc - Thương Minh Quân, ngài ấy chỉ đâu thì đ.á.n.h đó. Cũng có người nói việc này quyết định bởi nhiệt độ và độ sạch của nước biển tại các địa điểm khác nhau vào năm đó, Hải tộc sẽ chọn vùng biển thoải mái nhất đối với họ để giao dịch.

Ngoài ra, nếu ngư dân quanh vùng đ.á.n.h bắt quá mức chọc giận Hải tộc, hoặc bờ biển rác thải chất đống quá nghiêm trọng... Tóm lại, nếu quan hệ với Hải tộc không tốt, đương nhiên đừng mong bọn họ sẽ mở Hải Thị ở gần đó.

Ngụy Vân Di hồi tưởng lại một chút rồi nói: "Năm ngoái Hải Thị tổ chức ở Bồng Lai Châu chúng ta, không biết năm nay có còn ở đây nữa không?"