Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 190: Nửa Yêu Bị Bắt Nạt & Sư Tỷ Ra Mặt



Vì là thăm dò bí cảnh mới, về lý thuyết, tu vi của đệ t.ử tham gia không được quá thấp.

Quy định chung của các tông môn là: Trúc Cơ kỳ trở xuống miễn bàn, Kim Đan kỳ trở lên mới được xem xét cho hành động độc lập.

Thực ra tiêu chuẩn này đã khá nới lỏng rồi.

So với tu vi, tính cách đệ t.ử còn quan trọng hơn. Những kẻ tò mò thái quá, kiêu ngạo tự phụ, không nghe hiệu lệnh sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe. Bí cảnh mới mẻ thế này ai biết bên trong có cái quái gì. Đôi khi tu vi thông thiên cũng không bằng một cái đầu lạnh và sự cẩn trọng. Chẳng ai muốn c·hết oan vì bị một đồng đội "não tàn" kéo xuống nước cả.

Danh sách của Quy Tàng Tông cũng phải qua dăm ba bận sàng lọc mới đến tay Tuân Diệu Lăng.

Lần này, Quy Tàng Tông có khoảng hơn hai mươi đệ t.ử tình nguyện tham gia.

Trong đội, tu vi cao nhất là Tuân Diệu Lăng (Hóa Thần kỳ). Tiếp theo là bốn vị trưởng lão Truyền công Nguyên Anh kỳ. Đa số đệ t.ử còn lại đều ở Kim Đan kỳ, bao gồm cả bộ ba thân truyền Ngụy Vân Di, Khương Tiện Ngư, Lâm Nghiêu.

Chỉ có một đệ t.ử Trúc Cơ kỳ duy nhất vượt qua vòng kiểm duyệt —— đó là Thiếu Ngu. Hiện tại hắn đã là Trúc Cơ đỉnh phong, nửa bước Kim Đan, coi như cũng không đến nỗi nào.

Côn Luân Kính nhận xét cay độc: "Khỏi quan tâm Trúc Cơ hay Kim Đan, Nguyên Anh gì sất. Nếu đó thật sự là 'Thương Khư' của Thần Hoàng, thì với sức lực đám này, chỉ có nước lượn lờ bên ngoài hóng gió thôi, chẳng có nguy hiểm gì đâu. Muốn chạm vào truyền thừa, ít nhất phải là Hóa Thần kỳ."

Nói đến đây, giọng nó trầm xuống: "Nhưng không loại trừ khả năng bên trong 'Thương Khư' có Trấn Linh. Tính khí con Trấn Linh này thế nào thì hên xui. Gặp con tính tình tốt, chỉ cần ngươi không xông vào khu trung tâm thì nó coi như không thấy, cùng lắm là đá đ.í.t ngươi ra ngoài. Nhưng gặp con tính khí nóng nảy, dù ngươi chỉ đi ngang qua cọ vào 'Thương Khư' một cái, nó cũng lao ra tát cho ngươi một phát vỡ mặt."

Tuân Diệu Lăng đặt danh sách xuống: "Chẳng phải ngươi bảo 'Thương Khư' sắp tan biến sao? Dù có Trấn Linh thật, nó còn sức đâu mà hung hăng?"

Côn Luân Kính: "Dù sao cũng là linh vật thượng cổ. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Dù sắp c·hết, nó cũng không dễ đối phó đâu."

Tuân Diệu Lăng: "Vậy thì cầu nguyện bên trong không có con Trấn Linh dở hơi nào đi."

Nửa tháng sau, Tiên Minh điều động một chiếc linh thuyền siêu to khổng lồ, đón các đội thám hiểm của các tông môn, hướng về Cực Bắc.

Tuy mỗi môn phái cử đi số lượng có hạn, nhưng Cửu Châu tiên môn nhiều như nấm sau mưa. Cộng lại cũng đến mấy trăm người tụ tập trên thuyền, náo nhiệt vô cùng.

Rảnh rỗi sinh nông nổi, các tu sĩ bắt đầu màn xã giao liên tông môn.

Một đệ t.ử Quy Tàng Tông nói: "Lần này trưởng lão dẫn đội của chúng ta là Tuân Chân nhân... Ách, giờ có phải nên gọi là Tuân trưởng lão rồi không? Nghe chưa quen lắm."

Tu sĩ đối diện cảm thán: "Tuân Chân nhân tự mình có bản lĩnh, nhưng tông môn các người cũng hào phóng thật, không kìm kẹp bắt nạt người mới, tu vi đến là phong chức trưởng lão ngay. Ghen tị quá, lương tháng của ngài ấy chắc phải tăng gấp mấy lần rồi nhỉ..."

Trùng hợp đệ t.ử Quy Tàng Tông kia làm việc ở Thiên Lộc Các, cười gượng gạo: "Cái đó... chưa chắc đâu."

Tuân Diệu Lăng còn nợ Thiên Lộc Các một đống tiền chưa trả hết kìa.

Thư Sách

Lúc trước bị trừ lương một trăm năm để gán nợ. Dù giờ đãi ngộ ngang hàng Phong chủ... ừm, chắc cũng phải cày cuốc thêm bảy tám năm nữa mới trả hết...

Bên kia, Tiên Minh đang xác nhận lại lần cuối.

Hướng thám hiểm của các tông môn là cố định. Tiên Minh muốn thăm dò bí cảnh nhanh nhất có thể, nên phân chia nhiệm vụ: Vào bí cảnh xong, mỗi đội đi một ngả. Tông môn mạnh đi tiên phong, xác nhận an toàn rồi mới cho các tu sĩ yếu hơn vào tìm tòi.

Thượng Tam Tông đương nhiên phải đi đầu.

Theo cơ chế "người mạnh bảo vệ người yếu", trưởng lão dẫn đội chính là linh hồn của cả nhóm thám hiểm.

Huyền Hoàng Tông và Thanh Lam Tông để giữ thể diện, đều cử trưởng lão Phản Hư cảnh giới trở lên dẫn đội.

Một số tông môn nhỏ lén lút hóng chuyện: Thượng Tam Tông xưa nay thích kèn cựa nhau. Tuân Diệu Lăng tuy là tân tú thực lực, nhưng dù sao cũng thấp hơn các trưởng lão đức cao vọng trọng của hai tông kia một cảnh giới. Thám hiểm bí cảnh cần tranh giành quyền lên tiếng. Nếu hai tông kia liên thủ ép Tuân Diệu Lăng, thì kịch hay phải biết...

Nhưng sự thật lại làm họ thất vọng.

Không ai vì Tuân Diệu Lăng là trưởng lão mới nhậm chức mà coi thường ý kiến của nàng.

"Tuân trưởng lão, ngài xem, nếu trong bí cảnh ngọc giản mất tác dụng, chúng ta thiết lập bộ ám hiệu này thế nào..."

Các vị trưởng lão cười nói vui vẻ, thái độ cung kính lễ phép, thậm chí còn có phần thân thiết lấy lòng, trò chuyện với Tuân Diệu Lăng rất hợp ý.

Tuy Thượng Tam Tông thích so kè, nhưng các trưởng lão ở đây đều sống mấy trăm năm, ai lại mặt dày đi làm khó một vãn bối hai mươi tuổi đầu. Hơn nữa đám cáo già này trong lòng đều rõ, đổi là người khác thì còn có thể ỷ thế h·iếp người, chứ đụng vào Tuân Diệu Lăng...

Năm nay ngươi bắt nạt nàng, sang năm tu vi nàng có khi đã đạp lên đầu ngươi rồi!

Hơn nữa, tu vi nàng là Hóa Thần, không có nghĩa là thực lực chỉ dừng ở Hóa Thần —— Kẻ nào thích gây sự trước mặt nàng thì nên học lại cách viết bốn chữ "giúp mọi người làm điều tốt" đi. Hay là có kẻ cảm thấy cổ mình cứng hơn Ma Quân, muốn thử một lần cho biết?

Tóm lại, lần đầu tiên Tuân Diệu Lăng ngồi vào bàn tiệc với tư cách trưởng lão, sự tôn trọng mà mọi người dành cho nàng vượt xa mong đợi.

Cũng coi như chuyện tốt, ai nấy đều vui vẻ.

Đương nhiên, có chỗ hòa thuận thì cũng có chỗ sóng ngầm cuộn trào.

Trên linh thuyền, các đệ t.ử Trúc Cơ kỳ được gom vào một gian sương phòng lớn. Vì tu vi thấp, họ được xếp vào đợt cuối cùng tiến vào bí cảnh. Do mỗi tông môn chỉ cử một hai đệ t.ử Trúc Cơ, khó tạo thành nhóm hiệu quả, Tiên Minh bèn bỏ qua quy tắc chia nhóm theo tông môn, thay vào đó quản lý theo số thứ tự.

Nhiệm vụ của đám trẻ này chỉ là trinh sát.

Không được đụng vào bất cứ vật phẩm nào trong bí cảnh, kỷ luật nghiêm minh.

Đám đệ t.ử Trúc Cơ này đa phần là người trẻ tuổi. Nhưng để bước lên con thuyền này với tu vi Trúc Cơ, chứng tỏ họ hoặc là có bối cảnh cực khủng, hoặc là thiên phú cực cao, ai nấy đều mang trong mình một bụng ngạo khí.

Nhiều người phải năn nỉ gãy lưỡi sư phụ mới giành được suất đi. Mục đích ngoài việc trải đời, còn là muốn thử vận may, kiếm cơ duyên. Kết quả đến nơi bị Tiên Minh cấm đoán đủ đường, trong lòng không khỏi bức bối.

Thiếu Ngu là người đầu tiên nhận thẻ số. Trên đó ghi: "01".

Lập tức, không ít ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Bình thường, hắn là người của Quy Tàng Tông, sẽ chẳng ai dám gây sự ——

Nhưng đó là bình thường.

Hai đệ t.ử Ngự Thú Tông nhìn nhau, nở nụ cười cợt nhả, khoác vai nhau chặn đường Thiếu Ngu.

"Ái chà, đây chẳng phải là vị ca ca Bán Yêu lừng lẫy của Quy Tàng Tông sao. Thế nào, ngươi cũng muốn chen chân vào bí cảnh kiếm chác à? Ngươi có 'thiên phú huyết mạch' mà, ha ha ha."

"Ta nhớ không nhầm thì một nửa dòng m.á.u của ngươi là Lang tộc? Mấy hôm nữa là rằm rồi. Cứ đến ngày trăng tròn là tính khí Lang tộc lại hung hăng, táo bạo, lục thân bất nhận. Cũng chẳng trách yêu tu thô bỉ, dã thú núi rừng vốn làm gì có nhân nghĩa luân thường. Haizz, chỉ không biết ngươi có kìm nén được bản năng không, hay lại gây phiền phức cho mọi người... Thôi được rồi. Gặp nhau là cái duyên, giúp được gì thì giúp ——"

Tên đệ t.ử kia vung tay, một sợi xích thú màu đen bạc, khắc đầy cấm chế hiện ra, loảng xoảng rơi xuống trước mặt Thiếu Ngu.

"Chi bằng ngươi đeo cái này vào cổ đi. Ngự Thú Tông chúng ta không giỏi cái gì, nhưng khoản này thì rành lắm..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nhìn Thiếu Ngu từ đầu đến chân với ánh mắt khinh miệt: "Đối phó với loài thú ấy mà, xích sắt bao giờ cũng hiệu quả hơn đạo lý!"

"Xùy."

Đám đông xung quanh cười khúc khích bàn tán.

Cũng có người cau mày, cảm thấy hai tên Ngự Thú Tông này quá vô lại.

Nhưng lời thô lý không thô.

Trong mắt một số người, yêu tu tuy mạnh mẽ nhưng không hiểu nhân tình, nguy hiểm, tính cách cực đoan, khả năng tự chủ kém.

Ngày thường thì thôi, giờ đi thám hiểm bí cảnh nguy hiểm, sao Quy Tàng Tông lại đồng ý cho cái nhân tố bất ổn này đi theo chứ?

"......"

Ngón tay Thiếu Ngu siết chặt, khớp xương kêu răng rắc.

Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hình thêu bách thú trên vạt áo hai kẻ kia, giọng nói khàn đặc như dã thú gầm gừ qua kẽ răng rỉ máu:

"... Tránh ra."

Hắn không dám ngẩng đầu nhìn mặt bọn chúng.

Nếu không hắn sợ sẽ không kìm được mà động thủ.

Hai tên Ngự Thú Tông vẫn không buông tha.

"Vây Thú Quyết, khởi!" Một tên quát lớn.

Sợi xích bay lên không trung, lóe ngân quang, lao thẳng vào cổ Thiếu Ngu.

Thiếu Ngu lạnh lùng ngước mắt, tròng mắt chuyển sang màu xanh lam u tối trong tích tắc.

"Xoảng!"

Một đường kiếm khí c.h.é.m đứt sợi xích làm đôi. Thân ảnh hắn lóe lên, khi đối phương chưa kịp phản ứng, hắn đã túm lấy cổ áo tên đệ t.ử Ngự Thú Tông, dùng sức quật mạnh xuống đất.

"Rầm!"

Tên còn lại hoảng hốt, định quát mắng, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Thiếu Ngu, sống lưng hắn lạnh toát ——

Hắn quay đầu bỏ chạy.

"Vút!"

Mấy luồng yêu hỏa màu lam bay tới, đ.á.n.h trúng lưng hắn.

"Á á á!!"

Hắn hét lên t.h.ả.m thiết, ngã dúi dụi. Lưng đau như bị lửa thiêu, da thịt bỏng rát.

Hắn run rẩy sờ tay ra sau lưng, chạm vào vết thương đau đến mức co rúm người lại.

Quay đầu lại, hắn vừa sợ vừa giận, chỉ tay đầy m.á.u vào Thiếu Ngu, gào lên: "Người đâu! Cứu mạng! Tên Bán Yêu này nổi điên rồi, hắn muốn gi·ết người!!"

Phía bên kia, các trưởng lão đang họp bàn kế hoạch kết thúc thì thấy một đệ t.ử Ngự Thú Tông hớt hải chạy vào, thì thầm gì đó vào tai trưởng lão nhà mình.

Sắc mặt vị trưởng lão đó lập tức khó coi.

Trưởng lão Ngự Thú Tông đứng phắt dậy, đi đến bên cạnh Tuân Diệu Lăng, hạ giọng:

"Tuân Chân nhân, bên ngoài xảy ra chút hiểu lầm nhỏ..."

Tuân Diệu Lăng: "?"

Khi nàng đến sương phòng của đệ t.ử Trúc Cơ, thấy đám đông đang vây kín một chỗ.

Đẩy đám người ra. Là Thiếu Ngu.

Hắn cầm kiếm, tư thế cảnh giới, lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh. Yêu huyết trên người đang bùng cháy. Đặc điểm Yến tộc lộ rõ: đôi tai thú dựng đứng, cái đuôi xù lông...

Xung quanh, các đệ t.ử tông môn khác vây lấy hắn, ánh mắt vừa xa lánh vừa cảnh giác. Hai tu sĩ đứng gần nhất đã đặt tay lên chuôi kiếm.

"... Các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Giọng nói lạnh băng của Tuân Diệu Lăng vang lên.

Đám đông nghe tiếng nàng, lập tức dạt ra, không dám vây quanh Thiếu Ngu nữa, thậm chí còn lùi lại vài bước, cúi đầu nhường đường.

"Tuân Chân nhân!" Một cô nương trẻ tuổi cung kính chào, giọng run run vì kích động khi thấy thần tượng bằng xương bằng thịt, "Chúng tôi... vừa rồi..."

"Vừa rồi đệ t.ử Ngự Thú Tông và đệ t.ử Bán Yêu này xảy ra chút xung đột." Một người nhanh nhảu giải thích thay, "Là người của Ngự Thú Tông ra tay trước, nhưng tên Bán Yêu này dùng yêu hỏa đả thương người ta, y tu của chúng tôi trình độ có hạn, không chữa được ——"

"Ta hỏi chuyện đó bao giờ?" Tuân Diệu Lăng nhìn kẻ đó với ánh mắt kỳ quái, "Người Ngự Thú Tông sỉ nhục đệ t.ử Quy Tàng Tông ta, ta còn chưa truy cứu trách nhiệm bọn chúng, ai rảnh mà quan tâm chúng c·hết sống ra sao?"