Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 188: Tội Đồ Hay Anh Hùng?



Mãi đến khi bước ra khỏi T.ử Vi Cung, Lâm Nghiêu vẫn còn ngơ ngác.

"Chuyện tàn hồn... thế là xong rồi sao?"

Cũng không hẳn là xong.

Huyền Minh Tiên Tôn lặng lẽ nghe Lâm Nghiêu trình bày, không hề trách mắng nửa lời. Ông lập tức cùng chín vị Phong chủ đóng cửa mật đàm. Một lát sau, ông trịnh trọng tuyên bố kết quả thương nghị với Lâm Nghiêu:

"Việc ngươi là chuyển thế của Tộc trưởng Vu tộc cần phải giữ kín như bưng, chỉ giới hạn trong mấy người chúng ta biết. Còn về tàn hồn thượng cổ kia, lập tức phong ấn lại vào Tụ Hồn Kỳ, do chúng ta đích thân thiết lập cấm chế và nghiêm ngặt giám sát."

Sau đó... thả họ đi.

Lâm Nghiêu: "......?"

Chỉ thế thôi á?

Lâm Nghiêu vốn tưởng các trưởng lão sẽ tranh luận nảy lửa về việc xử lý hắn như thế nào —— kết quả tệ nhất là bị trục xuất khỏi Quy Tàng Tông, còn may mắn ở lại thì cũng bị quản thúc chặt chẽ. Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để diễn màn "bán thảm" lấy lòng thương hại, kết quả lại... nhẹ tựa lông hồng?

Tuân Diệu Lăng: "Đã bảo đệ rồi, đừng suy nghĩ nhiều."

Lâm Nghiêu vừa kinh ngạc vừa do dự: "Ta... ta cứ tưởng tiên môn và Ma tộc là thế bất lưỡng lập..."

Cái gọi là "tình ngay lý gian", dù không có bằng chứng hắn liên hệ với Ma tộc, nhưng thân phận nhạy cảm này cũng đủ để tiên môn không dung chứa hắn.

"Tiểu t.ử nhà ngươi số đỏ đấy." Tuân Diệu Lăng đi trước, để lại cho hắn một bóng lưng đầy ẩn ý, "Tiên môn khác có thể sẽ xa lánh đệ. Nhưng Quy Tàng Tông chúng ta thì không."

Nhờ những thông tin Tạ Hành Tuyết để lại, từ Chưởng môn đến chín vị Phong chủ của Quy Tàng Tông đều biết tỏng, đám người trên Thiên Đình chẳng phải thứ tốt lành gì.

Ma tộc cố nhiên là mối họa tâm phúc của Tu Tiên giới, nhưng trong mắt Huyền Minh Tiên Tôn, giữ lại nhiều "quân cờ" có thể kiềm chế Ma tộc quan trọng hơn cái gọi là "đại nghĩa diệt thân" sáo rỗng.

Những bí mật ẩn giấu này, có lẽ mới là chìa khóa xoay chuyển cục diện Tiên - Ma trong tương lai.

Là quân cờ mấu chốt để phá giải ván cờ thế kỷ.

Nhưng những điều này Lâm Nghiêu còn chưa biết.

Còn Tuân Diệu Lăng thì thầm thở dài: Khổ công sửa chữa cái Tụ Hồn Kỳ, cuối cùng lại phải nộp lên trên.

Đúng là công cốc.

May mắn là, quá trình sửa chữa Tụ Hồn Kỳ đã cho Tạ Chước cơ hội tuyệt vời để quan sát. Hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng những trận văn phức tạp trên mặt cờ. Kết hợp với tay nghề Luyện Khí lô hỏa thuần thanh của Tống sư bá, kế hoạch chế tạo một bản "hàng nhái" Tụ Hồn Kỳ đã được đưa vào lịch trình.

Thư Sách

... Hy vọng Địa Hồn của sư tổ có thể trụ được đến ngày lá cờ "hàng nhái" ra đời. Haizz.

Trở về từ T.ử Vi Cung an toàn, Lâm Nghiêu như được tái sinh.

Eo không mỏi, chân không đau, cảm giác như có thể đ.á.n.h thêm vài hiệp nữa với Ma Quân —— với điều kiện là chỉ bị ăn thêm vài nhát d.a.o thôi.

Tuân Diệu Lăng không buồn bình luận về sự lạc quan tếu của hắn.

"Đúng rồi, A Giảo còn đang đợi đệ ở Dược Lư đấy, tự đệ đi giải thích với muội ấy đi."

Dứt lời, thân ảnh Tuân Diệu Lăng hóa thành lưu quang, biến mất tại chỗ.

Nàng về Pháp Nghi Phong đây.

Cái cuộc đời này, ngày qua ngày chẳng có lúc nào được yên ổn. Nàng đi làm nhiệm vụ thì gặp Quỷ Vực; Lâm Nghiêu và Chung Giảo đi làm nhiệm vụ thì b·ị b·ắt cóc.

Sự thật chứng minh, cổ nhân nói "trộm được nửa ngày nhàn" quả là có lý. Nhìn sư phụ nàng mà xem, ngày ngày ru rú trong tông môn, chẳng đi đâu, thế là bình yên vô sự suốt hơn bảy trăm năm.

"Bình yên vô sự?" Tạ Chước gõ quạt cái "cốp", lập tức phản đối, "Hôm qua tại đại hội tông môn, thầy trò ta bị điểm danh phê bình đấy. Vì lúc con phá cảnh làm hỏng quá nhiều kiến trúc của Pháp Nghi Phong và Nguy Nguyệt Phong, dù ta và Tống sư bá đã bỏ tiền túi ra sửa, nhưng Thiên Lộc Các vẫn thống kê thiệt hại quá lớn, thâm hụt ngân sách thu nhập cả trăm năm của Pháp Nghi Phong. Con gọi cái này là 'bình yên vô sự' hả?"

Chưa kể, mỗi lần xem con phá cảnh là một lần đau tim muốn đột quỵ!

Tuân Diệu Lăng: "Vậy con nằm yên một thời gian là được chứ gì..."

Nàng ngủ một giấc li bì suốt mười ngày trong động phủ.

Tỉnh dậy, phát hiện tu vi đã sắp chạm ngưỡng Hóa Thần nhị trọng cảnh.

Tuân Diệu Lăng: "......"

Tại tên Ma Quân kia hết, hại nàng cạn kiệt linh lực. Mấy ngày nay linh lực tự động hồi phục quá nhanh, nàng không chú ý kìm nén, thế là lại tăng vọt.

Nàng vội vàng vận chuyển bí pháp Thiền Tông để áp chế tu vi.

Bỗng nhiên, bầu trời nứt ra một khe hở. Kim quang tuôn trào, Công Đức Kim Quang tích lũy từ việc tiêu diệt Ma Quân khoan t.h.a.i đến muộn, vô thanh vô tức chui tọt vào linh đài của nàng.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Nguyên, ngàn vạn diệu pháp ùa vào tâm trí...

"Rào rào!"

Tu vi tự động thăng cấp lên Hóa Thần kỳ nhị trọng.

Không cho nàng một giây để phản ứng hay từ chối.

Tuân Diệu Lăng: "......?"

Nàng tức quá hóa cười.

Tuân Diệu Lăng sải bước ra khỏi động phủ, ngước nhìn bầu trời trong xanh như ngọc, khóe môi nhếch lên một nụ cười nghiến răng nghiến lợi. Giây tiếp theo, nàng giơ thẳng tay phải lên trời, không khách khí chỉ thẳng vào không trung ——

Giơ ngón giữa.

"Thiên Đạo c·hết tiệt! Ban thưởng công đức mà cũng chơi trò đ.á.n.h lén! Ngươi có biết xấu hổ không hả!!"

Có lẽ vì quá giận, tiếng mắng c.h.ử.i Thiên Đạo của nàng không hề che giấu, vang vọng khắp phạm vi vài dặm.

Mấy đệ t.ử thân truyền đang định đến thăm nàng đồng loạt khựng lại.

Thương Hữu Kỳ bất lực dùng quạt che mặt.

Triệu Tố Nghê vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.

Khương Tiện Ngư cau mày nhìn về phía động phủ.

Còn Thiếu Ngu thì trượt chân suýt làm rơi hộp điểm tâm trên tay.

... Khiêu khích Thiên Đạo trắng trợn thế này, thực sự không sao chứ?

Thiếu Ngu ôm hộp điểm tâm, lo lắng nghĩ.

Hắn liếc mắt nhìn, lại phát hiện chim chóc, cá nhảy trong rừng còn bình tĩnh hơn hắn nhiều. Chim chóc thản nhiên chải lông, tiên hạc đủng đỉnh dạo bước, nai con cúi đầu uống nước suối, đến cái đuôi cũng chẳng buồn vẫy.

"Chim thú ở Pháp Nghi Phong gan to thật đấy." Hắn thì thầm cảm thán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thương Hữu Kỳ cười: "Trải qua bao nhiêu lần tắm thiên lôi rồi, gan bé đến mấy cũng phải thành gan hùm thôi."

Triệu Tố Nghê khẽ nhíu mày, vẻ mặt xinh đẹp thoáng chút xót xa: "Haizz. A Lăng thật không dễ dàng gì."

Thiên Linh Căn mà, cứ tu luyện bình thường cũng thành cường giả hàng đầu. Ai ngờ Thiên Đạo cứ thích ép chín ép uổng, giờ lại càng trắng trợn gây khó dễ cho nàng.

Khương Tiện Ngư im lặng một lát, nói: "Sau này chúng ta mang nhiều đồ ăn ngon cho muội ấy đi."

Tặng quà khác chưa chắc nàng đã vui.

Nhưng tặng đồ ăn ngon, chắc chắn nàng thích.

Tin tức Tuân Diệu Lăng lại phá cảnh nhanh chóng lan truyền khắp Quy Tàng Tông.

Chưa bàn đến việc đêm đó có bao nhiêu đệ t.ử kích động mang hình nộm của nàng ra cầu nguyện, ngày hôm sau, nàng đã bị Huyền Minh Tiên Tôn triệu đến T.ử Vi Cung.

Trong T.ử Vi Cung có một tiểu điện tên là Ngọc Minh Điện, là nơi ở riêng của Huyền Minh Tiên Tôn. Người ngoài, kể cả chín vị Phong chủ, cũng hiếm khi được đặt chân đến đây.

Nhưng trong mắt Tuân Diệu Lăng, Ngọc Minh Điện chẳng khác gì một cái thư phòng khổng lồ.

Sách nhiều vô kể —— kệ sách trùng điệp như biển cả, chứa đầy sách cổ. Đáng sợ là tất cả đều do Huyền Minh Tiên Tôn đích thân tuyển chọn, mỗi cuốn đều là tinh túy, thường xuyên thấy những dải lụa đỏ đ.á.n.h dấu trang. Sâu trong điện là một bức Tinh Đồ (bản đồ sao) khổng lồ bằng hắc ngọc, phản chiếu vô số vì sao bạc và quỹ đạo vận hành của chúng.

Huyền Minh Tiên Tôn ngồi tĩnh lặng sau bàn, phía sau là bức Tinh Đồ rực rỡ, như thể vũ trụ mênh m.ô.n.g đang lưu chuyển ngay trong tấc vuông sau lưng ông. Hơi nước từ ấm trà bốc lên làm mờ đi hàng lông mi trắng như sương tuyết. Ông đạm nhiên nói: "Ngồi đi."

Tuân Diệu Lăng hành lễ rồi ngồi xuống.

Yên lặng uống hết một chén trà nhỏ, Huyền Minh Tiên Tôn đột nhiên mở miệng:

"Ta đã từng suýt nữa nhập ma."

"Phụt —— Khụ khụ khụ!"

Tuân Diệu Lăng sặc trà.

Cái gì? Nàng không nghe nhầm chứ?!

"Chuyện này trong sư môn không phải bí mật gì. Các sư bá, sư thúc, kể cả sư phụ con đều biết." Khí thế của Huyền Minh Tiên Tôn vẫn uy nghiêm như núi, khuôn mặt trầm tĩnh và mái tóc trắng như băng tuyết vạn năm tuy lạnh lẽo nhưng lại có sức trấn an lòng người, "Mái tóc bạc trắng này của ta, người ngoài tưởng do ta lao tâm khổ tứ tu hành. Nhưng sự thật là năm xưa ta bị chấp niệm che mờ mắt, suýt nữa một niệm thành ma."

Tu sĩ trên đường cầu đạo sẽ nảy sinh đủ loại ý niệm. Ám ảnh quá sâu sẽ ngưng tụ thành tâm ma.

Tâm ma xuất phát từ nội tâm con người, khác với Ma tộc bên ngoài. Nhưng Ma tộc có thể dễ dàng lợi dụng tâm ma để điều khiển tu sĩ, khiến họ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Hoặc phổ biến hơn, trước khi phát điên vì tâm ma, tu sĩ đã bị thiên lôi đ.á.n.h thành tro bụi trong quá trình tấn thăng rồi.

Tóm lại, đều rất nguy hiểm và c·hết người.

Huyền Minh Tiên Tôn thần sắc bình tĩnh, nhưng giọng nói ẩn chứa sóng gió: "Lúc đó, sư tổ con vừa mới phi thăng không lâu. Ta tiếp nhận vị trí Tông chủ Quy Tàng Tông, nhưng lại cảm thấy thực lực bản thân quá yếu kém, kém xa sư tổ con. Ta mất phương hướng, không biết tương lai nên đi về đâu. Vì thế ta tự giam mình trong Ngọc Minh Điện này, đọc nát điển tịch tiền nhân, nhưng vẫn không tìm ra đáp án..."

Lúc Tạ Hành Tuyết vừa mới phi thăng à.

Tuân Diệu Lăng rũ mắt, vuốt ve thành chén trà còn ấm. Câu này cũng có thể dịch là: Lúc Tạ Hành Tuyết vừa mới tan ba hồn, c·hết đi.

Có thể tưởng tượng Huyền Minh Tiên Tôn lúc đó sụp đổ đến mức nào.

Chính thống mà ông tin tưởng lừa dối ông. Con đường ông ngày đêm theo đuổi được lót bằng xương trắng của các tu sĩ Nhân tộc. Thậm chí người sư phụ ông tôn kính như thần minh cuối cùng cũng ngã xuống trên con đường phi thăng đầy rẫy dối trá đó.

Là người đứng đầu một tông, là đại sư huynh của sư môn, ông biết dẫn dắt mọi người đi về đâu?

Nghĩ vậy thôi đã thấy áp lực nổ tung rồi.

"Sau này là Yến Anh đã cưỡng ép phá vỡ kết giới Ngọc Minh Điện, kéo ta từ bờ vực nhập ma trở về. Chính đạo kiếm ý đó đã đ.á.n.h tỉnh ta." Huyền Minh Tiên Tôn đưa tay chạm vào nốt chu sa giữa trán, "Luận về sự kiên định của đạo tâm, ta không bằng muội ấy."

Tuân Diệu Lăng: "......" Nàng nín thở, không dám thở mạnh.

Nàng cứ tưởng nốt chu sa giữa trán Đại sư bá là trang điểm cho ngầu, hóa ra là vết sẹo do Yến Anh sư bá c.h.é.m à?!

"Sự mê mang, phiền não con đang gặp phải, chúng ta đều từng trải qua. Nhưng chúng ta đều đã vượt qua." Huyền Minh Tiên Tôn nói với vẻ thấm thía, "Nếu gánh nặng trên vai quá lớn, hãy đến tìm ta, hoặc tìm sư phụ con, Tần sư bá. Nhớ kỹ, có những nỗi khổ không cần một mình gồng gánh. Sư môn trên dưới đều là chỗ dựa vững chắc cho con. Con hiểu không?"

Tuân Diệu Lăng ngộ ra rồi.

Là chuyện nàng thóa mạ Thiên Đạo truyền đến tai Chưởng môn sư bá, khiến ông tưởng nàng tinh thần bất ổn, đến mức không tiếc tự bóc "lịch sử đen tối" của mình để an ủi nàng, bảo nàng đừng áp lực quá?

Tuân Diệu Lăng: "Đại sư bá, có khả năng nào là... cái Thiên Đạo này nó... gợi đòn, đáng bị c.h.ử.i không?"

Nàng kể lại những trải nghiệm của mình cho Huyền Minh Tiên Tôn nghe.

Huyền Minh Tiên Tôn trầm mặc.

Hình như... cũng có lý... Khụ.

"Tóm lại tinh thần con rất ổn định." Tuân Diệu Lăng chốt hạ, không muốn dây dưa đề tài này nữa, "Ngài gọi con đến hôm nay chỉ vì chuyện này thôi sao?"

"Cũng không hẳn." Huyền Minh Tiên Tôn nói, "Trước đó, tại đại hội tông môn, sư phụ con năm lần bảy lượt từ chối chức Phong chủ Pháp Nghi Phong. Đệ ấy nói với tu vi hiện tại của con, hoàn toàn có thể thay đệ ấy trấn thủ tông môn, chi bằng sớm nhường ghế Phong chủ cho con."

Tuân Diệu Lăng suýt nữa lại phun trà.

Nàng đặt chén trà xuống, nghiến răng: "Sư phụ con chỉ muốn lười biếng thôi..."

Huyền Minh Tiên Tôn: "Ta hiểu. Nên ta đã phủ quyết đề nghị của đệ ấy."

Tuân Diệu Lăng thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo, Huyền Minh Tiên Tôn bồi thêm ——

"Nhưng ta có ý định đề bạt con lên làm Trưởng lão, hưởng đãi ngộ ngang hàng Phong chủ."

"Tuy nhiên, trước đó, con phải vượt qua bài kiểm tra của ta đã."

Sau đó, Huyền Minh Tiên Tôn giao cho Tuân Diệu Lăng một đống bài tập khổng lồ.

Tuân Diệu Lăng: "......"