"Ta đi U Mộng Trạch xem sao." Tần Thái Sơ nhanh chóng quyết định, mây bay dưới chân tụ lại, "A Anh, muội đi cùng Diệu Lăng đến Nguy Nguyệt Phong một chuyến, tạm thời phong ấn tàn hồn đó lại, đừng để nó chạy, cũng đừng tùy tiện đ.á.n.h tan nó. Mọi chuyện chờ ta truyền tin về rồi tính."
Lời vừa dứt, thân ảnh bà đã biến mất.
Yến Anh cùng Tuân Diệu Lăng lập tức đến Nguy Nguyệt Phong.
Vừa đến gần Tinh Luyện Thất, Yến Anh đã thấy kết giới Phạn văn lấp lánh lưu chuyển, khẽ nhướng mày: "Đây là...?"
"Là con làm đấy ạ, để đề phòng tàn hồn kia bỏ trốn." Tuân Diệu Lăng giải thích.
"Về nhanh thế à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Hai người quay đầu lại, thấy Tống Thức Diêm tay bê một cái tráp đang đi tới. Tráp hé mở, để lộ một viên ngọc màu đen tuyền, thâm sâu huyền bí.
Tống Thức Diêm thấy Lâm Nghiêu không có ở đây thì biết Tuân Diệu Lăng đi Đào Nhiên Phong uổng công. Ông giơ chiếc tráp lên: "Đừng lo. Ta lục trong đống pháp khí cũ tìm được cái này —— Định Hồn Châu. Tuy không có tác dụng tụ hồn như lá cờ kia, và chỉ giữ được ba ngày... nhưng dùng tạm đã rồi tính."
Yến Anh liếc nhìn Tống Thức Diêm, rồi nhìn sang kết giới, hỏi: "Ngươi ra đây rồi thì ai canh chừng tàn hồn bên trong?"
"Đương nhiên là Tạ sư đệ rồi." Tống Thức Diêm thản nhiên đáp, "Dù sao đệ ấy cũng có ra được đâu."
Ba người nhất thời cạn lời, đồng loạt nhìn vào trong kết giới.
Bên trong vang lên tiếng đồ vật rơi loảng xoảng liên hồi.
Trong phòng, Tạ Chước một tay cầm quạt, một tay bắt quyết bố trận, thân pháp nhẹ như én, né tránh linh hoạt trên không trung —— ai mà ngờ tàn hồn kia thấy chạy không thoát thì quay sang tấn công họ!
Tống Thức Diêm muốn đi lấy Định Hồn Châu, đường đi thông suốt, ra vào thoải mái. Tạ Chước vốn định chuồn theo, ai dè lại bị kết giới của Vô Sắc Kinh Kỳ chặn đứng, lúc đó mặt hắn nghệch ra không thể tin nổi —— nhưng không ra được là không ra được. Hắn b·ị b·ắt buộc phải ở lại trong kết giới, chơi trò đuổi bắt với tàn hồn.
Phải công nhận, tàn hồn từ thời thượng cổ sống dai thật.
Tuy không có chiêu thức tấn công gì đặc sắc, nhưng ít nhất sức lực rất trâu bò.
Tàn hồn tạo ra một cơn gió lốc, cuốn hết đồ đạc trong phòng ném vào người Tạ Chước.
Tạ Chước ban đầu chỉ né tránh, sau thấy không ổn, bèn rót linh lực vào quạt xếp, vung tay b.ắ.n ra vài luồng linh quang sắc bén về phía tàn hồn.
Tàn hồn không thèm tránh, sát quang đỏ rực quanh người cuộn trào, lan tỏa như sương mù tạo thành một tấm chắn huyết sắc. Sau tấm chắn lờ mờ ngưng tụ thành hình người đen sẫm. Hình người cầm kiếm, chuẩn bị c.h.é.m xuống ——
"Sư phụ! Con đến đây!"
Giây tiếp theo, một cơn mưa linh phù trút xuống như bão tuyết, chôn vùi tàn hồn.
Những lá bùa tỏa sáng trắng lóa, như có ý thức tự động bay lên, dán chi chít lên tấm chắn huyết sắc. Trong nháy mắt, phù văn bùng sáng, nổ tung ầm ầm.
"Phụt!"
Tiếng vỡ vụn vang lên.
Khối huyết quang đang ngưng tụ bị nổ tan tác.
Lúc này, Tống Thức Diêm chớp thời cơ, ném Định Hồn Châu ra.
Định Hồn Châu vừa kích hoạt liền tỏa ra hắc quang. Trong phút chốc, không gian biến sắc. Một lực hút vô hình xé rách không gian thành lốc xoáy, tàn hồn đỏ rực bị hút mạnh vào trong châu.
Một lúc sau, Nguy Nguyệt Phong trở lại yên tĩnh.
Tuân Diệu Lăng thu hồi Vô Sắc Kinh Kỳ.
Chỉ có điều Tinh Luyện Thất của Tống Thức Diêm đã bị phá tan hoang.
Ông tặc lưỡi, nhét Tụ Hồn Kỳ đã sửa xong và Định Hồn Châu vào tay Tuân Diệu Lăng, rồi đẩy cả hai thầy trò ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tuân Diệu Lăng: "......"
Hình như hơi có lỗi với Tống sư bá ha.
Lần nào ông ấy cũng nhiệt tình giúp sửa đồ, nhưng kết cục luôn là "nằm không cũng trúng đạn".
Tạ Chước thở phào nhẹ nhõm, chỉnh lại y phục xộc xệch, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện bị nhốt trong kết giới. Hắn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Định Hồn Châu trong tay Tuân Diệu Lăng: "Thế nào, tàn hồn này rốt cuộc là ai, có manh mối gì không?"
Tuân Diệu Lăng lắc đầu.
Yến Anh đứng xem nãy giờ cũng ghé mắt nhìn:
"Nhưng mà, khí tức này... hơi kỳ quái. Không phải yêu, không phải ma, nhưng dường như cũng không phải tu sĩ Nhân tộc..."
Tuân Diệu Lăng ngẩng đầu: "Vậy còn có thể là gì?"
Ba người đồng thời im lặng.
Đúng lúc này, ngọc giản của Tuân Diệu Lăng sáng lên, bay lơ lửng giữa không trung, truyền ra giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của Tần Thái Sơ:
"Đã xảy ra chuyện."
Từ Vũ Tôn Giả tính tình ôn hòa, hiếm khi nghiêm nghị như vậy. Nghe giọng điệu căng thẳng của bà, mọi người đều hiểu đã xảy ra chuyện lớn.
"Ta đã kiểm tra khắp U Mộng Chiểu, không tìm thấy bất kỳ tu sĩ nào còn sống. Ngoài ra, trong đầm lầy còn tràn ngập chướng khí nồng nặc. Hẳn là tàn dư của một độc trận do ai đó bày ra."
Không nghi ngờ gì nữa.
Tiểu đội làm nhiệm vụ diệt Ma Ếch đã bị phục kích.
Tần Thái Sơ ra tay xua tan chướng khí.
Thư Sách
Việc này đối với bà dễ như trở bàn tay, nhưng độ đậm đặc của độc khí này đủ để g·iết c·hết cả một tiểu đội đệ tử.
Bà dọn dẹp đám Ma Ếch, tiến sâu vào trung tâm độc trận, cuối cùng chỉ tìm thấy ngọc giản của Lâm Nghiêu và Chung Giảo để lại.
Trong đó, ngọc giản của Lâm Nghiêu dính đầy máu.
"......"
Tần Thái Sơ bước tới, nhặt hai ngọc giản lên.
"Rắc!"
Ngọc giản lóe lên một cái rồi vỡ vụn.
Linh quang bay ra, kết thành một dòng chữ giữa không trung ——
Đối phương chỉ đích danh, yêu cầu Tuân Diệu Lăng mang Tụ Hồn Kỳ đến đổi lấy Lâm Nghiêu và Chung Giảo. Thời gian địa điểm sẽ thông báo sau.
Người để lại lời nhắn: Ma Quân Triệu Khánh.
"......"
Tần Thái Sơ thuật lại sự việc, không khí ở tông môn chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ.
Yến Anh sa sầm mặt, tay siết chặt chuôi kiếm, sát khí bùng nổ. Nếu Triệu Khánh ở đây, e là đã b·ị c·hém thành ngàn mảnh.
"Bọn chúng dám..."
Dám công khai phục kích, b·ắt c·óc đệ t.ử danh môn chính phái!
Đám Ma tộc này điên rồi sao, hay là chúng nóng lòng muốn khai chiến?
Tuân Diệu Lăng sau thoáng kinh ngạc, cúi đầu nhìn Định Hồn Châu trong tay, chợt hiểu ra:
"Thứ bọn chúng muốn không phải là Tụ Hồn Kỳ." Nàng lẩm bẩm, "Thứ bọn chúng muốn, chính là tàn hồn bên trong lá cờ này."
Là tàn hồn vốn dĩ nên được Lâm Nghiêu giữ lại!
Nhưng thái độ kiên quyết và thủ đoạn tàn nhẫn của Triệu Khánh khiến Tuân Diệu Lăng bất an.
Nếu không có nàng chen ngang, Ma Quân Triệu Khánh ban đầu định dùng tàn hồn này để làm gì?
Trong bóng tối, Lâm Nghiêu mở mắt.
Hắn b·ị đ·ánh t.h.u.ố.c làm tê liệt gân cốt, túi trữ vật, ngọc giản, linh kiếm đều b·ị t·ước sạch. Cả người bị treo lơ lửng giữa không trung, đối diện với một căn phòng tối om như mực.
Hắn l.i.ế.m đôi môi khô khốc, bộ não rỉ sét cố gắng hoạt động: Đây là đâu? Tên Ma Quân đó bắt hắn đến chỗ quái quỷ nào thế này? Chắc vẫn còn ở Nhân giới chứ...
Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ khi b·ị b·ắt. Triệu Khánh cậy hắn là tu sĩ Kết Đan, không ăn không uống không ngủ cũng không c·hết được, nên tống hắn vào đây rồi lặn mất tăm.
Bị treo lơ lửng mấy ngày trời, ý chí vốn đang lung lay vì cú sốc lớn của hắn, ngược lại dần trở nên tỉnh táo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe tên Ma Quân nói, Ma tộc không phải sinh ra đã là tà ma, kiếp trước của họ là Vu tộc hùng mạnh.
Và kiếp trước của hắn, chính là Tộc trưởng Vu tộc.
Lâm Nghiêu bình tĩnh phân tích: Tà ma không có luân hồi chuyển thế. Nghĩa là, khi "kiếp trước" của hắn ngã xuống, hắn vẫn là Vu tộc, chưa hóa thành Ma tộc.
Đây miễn cưỡng coi là tin tốt...
Đủ để chứng minh, dù thân thế hắn có dây mơ rễ má với Ma tộc, nhưng tuyệt đối không phải sinh ra đã đứng về phía Ma tộc.
Lâm Nghiêu phải thừa nhận, nếu quay ngược thời gian vài năm trước, nghe tin mình là chuyển thế của nhân vật tầm cỡ, chỉ cần kế thừa sức mạnh Vu tộc là trở thành tu sĩ mạnh nhất —— hắn chắc chắn sẽ động lòng.
Huống chi, "tu sĩ mạnh nhất" có khi còn là nói khiêm tốn.
Nguyên văn lời Ma Quân là: "Vô luận tiên môn chính đạo, yêu ma quỷ quái, tất cả đều phải cúi đầu xưng thần dưới chân ngươi"... Tuy nghe mùi bánh vẽ nồng nặc, nhưng nghĩ kỹ, nếu Ma tộc thực sự công nhận hắn là tộc trưởng cũ, mà hắn lại dùng sức mạnh thượng cổ để lấy lòng tiên môn bách gia, thì đúng là tung hoành Tam Giới thật.
Nhưng vấn đề vẫn còn đó.
Tiên môn và Ma tộc như nước với lửa. Hắn đang sống ở Nhân giới, muốn giữ thanh danh địa vị thì phải được Tiên Minh công nhận; nhưng nếu muốn thống lĩnh Ma tộc, hắn lại không thể đứng trên lập trường Nhân tộc.
Vậy giả sử hắn chấp nhận sức mạnh Vu tộc, chỉ có một con đường:
Làm Tộc trưởng Ma tộc, nhưng lại làm nội gián trong Tiên Minh.
Hoặc làm "Vô Gian Đạo", nhảy qua nhảy lại giữa hai phe.
... Nhưng "Vô Gian Đạo" đâu phải trò đùa cho người thường?
Hồi mới ra đời, Lâm Nghiêu có thể còn ảo tưởng sức mạnh. Nhưng giờ hắn tự biết mình không đủ trình độ tâm cơ đó. Hắn không muốn trèo cao ngã đau, chỉ muốn tu luyện từng bước một.
Dù có kế thừa sức mạnh Vu tộc thì sao, liệu có đ.á.n.h lại được Tuân Diệu Lăng không?
Tuân Diệu Lăng sinh ra đã là khắc tinh của Ma tộc, chiến tích đầy mình, Ma Quân nào gặp nàng cũng tắt điện.
Nghĩ đến đây, Lâm Nghiêu thậm chí còn thấy may mắn. Nếu Triệu Khánh tiết lộ chuyện này sớm hơn vài năm, hắn thực sự đầu quân cho Ma tộc, e là Tuân Diệu Lăng sẽ đào ba tấc đất bắt hắn về thanh lý môn hộ... Cuối cùng hắn chỉ trở thành một dòng ghi chú bi hài trong lý lịch huy hoàng của nàng mà thôi.
... Hắn chịu đủ rồi! Hắn không muốn sống cuộc đời như thế!
"Rầm rầm rầm!"
Cửa đá mở ra.
Đôi mắt đỏ ngầu sáng lên trong bóng tối.
Triệu Khánh phất tay, nến trong thạch thất bùng cháy. Sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần Lâm Nghiêu.
Nghĩ đến việc Tụ Hồn Kỳ b·ị c·hính tay kẻ này tặng đi, Triệu Khánh nghiến răng ken két, hận không thể xé xác đối phương.
Lâm Nghiêu chọn cách lờ đi.
Mấy câu khẩu hiệu "Tiên ma bất lưỡng lập" hắn đã hét chán chê mấy ngày đầu rồi. Giờ hắn chẳng còn sức mà c.h.ử.i bới, chỉ lẳng lặng quay mặt đi, nằm yên chịu trận, dùng hành động chứng minh thế nào là "bất bạo động bất hợp tác".
Thái độ "cá mặn" này càng chọc điên Triệu Khánh: "Sao hả, không quậy nữa à? Đạo tâm kiên định của ngươi đâu rồi? Chẳng phải bảo tuyệt đối không cúi đầu trước Ma tộc sao?"
Lâm Nghiêu: "......"
Hắn nhắm mắt làm ngơ, trên mặt viết rõ dòng chữ: "Muốn c.h.é.m muốn gi·ết tùy ngươi".
Hắn biết thừa Triệu Khánh vẫn còn hy vọng dụ hàng hắn, sẽ không dễ dàng hạ sát thủ.
Quả nhiên, Triệu Khánh cười lạnh: "Ngươi tưởng ta hết cách với ngươi sao?"
Nói xong, hắn ném một vật xuống đất.
"Keng" một tiếng, vật đó lăn đến trước mặt Lâm Nghiêu.