Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 155: Ma Quân Sa Lưới & Lại Là Công Đức Kim Quang



Cơ mặt Thốc U giật giật.

Nàng cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ từ phía dưới, bèn cúi xuống nhìn.

Chỉ thấy thiếu nữ cầm kiếm kia mắt sáng rực lên như phát hiện ra tân đại lục, nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt. Đôi mắt đen láy lấp lánh sự hưng phấn khiến Thốc U lạnh toát sống lưng...

Bất tri bất giác, vị thế thợ săn và con mồi đã đảo ngược.

Trên mặt biển tối tăm, kiếm quang rực rỡ như sao băng. Trường kiếm ba thước múa lượn, mang theo sương giá đầy trời.

Thiên Diện Ma Quân điều khiển con rối khổng lồ tung đòn tấn công.

Thất bại.

Tuân Diệu Lăng đạp lên cánh tay con rối, nhảy lên vai nó. Vô vàn tinh thể băng từ lưỡi kiếm rơi xuống như ngân hà đổ từ chín tầng mây. Trong nháy mắt, những đóa sen băng khổng lồ nở rộ trên cơ thể con rối. "Rắc... rắc...", cổ con rối vốn trơn bóng nứt ra những khe hở lớn.

Nàng vừa nhấc kiếm, Thốc U liền biết nàng định làm gì.

—— Nàng muốn c·hặt đ·ầu con rối này, y hệt cách nàng đã làm với cái xác "Dịch Thiền"!

Thiên Diện Ma Quân kinh hãi: Tâm tư tàn nhẫn, thủ đoạn tru tâm đến mức này sao?

Ai bảo Ma tộc lãnh khốc vô tình chứ? Nàng thấy Tuân Diệu Lăng mới là kẻ ngông cuồng làm bậy đến cực điểm!

Không thể nào, chuyện này không thể nào...

Thốc U đến giờ vẫn không hiểu mình sai ở đâu.

Tuân Diệu Lăng rõ ràng là một tu sĩ trẻ tuổi. Chẳng lẽ ả cũng giống nàng, là một lão quái vật ngàn năm khoác lớp vỏ bọc ngây thơ?!

Thấy con rối không cản được Tuân Diệu Lăng, Thốc U quyết định dốc toàn lực.

Nàng bật dậy khỏi vương tọa.

Vô số sợi tơ con rối đỏ như m.á.u lao về phía Tuân Diệu Lăng như bầy rắn độc.

Kiếm phong sắc bén của Tuân Diệu Lăng c.h.é.m đứt tất cả, không để chúng chạm vào vạt áo.

Đúng lúc này, hàng vạn con rối chất đống dưới chân vương tọa đồng loạt mở bừng mắt sáng rực.

Chúng lao vào Tuân Diệu Lăng như thác lũ. Kim tự tháp người sụp đổ, tạo thành những con sóng trắng xóa ập xuống đầu nàng!

"... Ái chà chà!"

Để không bị chôn sống, Tuân Diệu Lăng buộc phải phi thân né tránh.

Chính là lúc này!

Trong mắt Thốc U lóe lên tia sáng. Đầu ngón tay nàng xuất hiện một sợi tơ kim loại cực mảnh, b.ắ.n mạnh về phía lưng Tuân Diệu Lăng.

Tuân Diệu Lăng cảm nhận được nguy hiểm, nghiêng đầu né tránh theo bản năng, nhưng sợi tơ vẫn sượt qua da nàng ——

Đủ gần rồi!

Thốc U lập tức bắt quyết, thân hình hóa thành một bóng đen mờ ảo, men theo sợi tơ xâm nhập vào thức hải của Tuân Diệu Lăng.

Thốc U thề.

Nàng chỉ tò mò muốn xem sâu trong thức hải của Tuân Diệu Lăng ẩn chứa bí mật gì. Đối với tu sĩ, thần thức là thứ không biết nói dối, phản ánh chân thực nhất bản chất con người. Biết đâu nàng tìm được tâm ma hay điểm yếu chí mạng nào đó.

Thốc U ban đầu chỉ định nhìn từ xa một cái thôi.

Chỉ thế thôi.

Nhưng khi đặt chân xuống, nàng nghe thấy tiếng "Rào... rào...", tiếng sóng biển vỗ bờ liên hồi...

Nàng sững sờ đứng chôn chân, không thốt nên lời, nhìn "Thức Hải" tĩnh lặng trước mắt.

Cảm nhận sự mênh m.ô.n.g vô tận, không bến bờ của nó.

Câu thơ của người xưa bỗng hiện lên sống động: Nhật nguyệt chi hành, nhược xuất kỳ trung. Tinh hán xán lạn, nhược xuất kỳ lý... (Nhật nguyệt vận hành, như từ trong đó. Ngân hà rực rỡ, như từ trong ra...)

Thiên Diện Ma Quân đau đớn nhắm mắt lại.

Hèn chi. Hèn chi khi kéo Tuân Diệu Lăng vào không gian thần thức, chênh lệch thực lực giữa họ càng lớn —— nàng yếu đi, còn Tuân Diệu Lăng lại mạnh lên.

Nước đi sai lầm.

Nàng thực sự đã tự đưa mình vào cửa tử!

Thốc U c.ắ.n răng, đầu ngón tay rực lên ngọn lửa thiêu đốt sợi tơ rối —— Thực ra, xâm nhập vào thức hải của một tu sĩ và bị thần thức của người đó g·iết c·hết không phải là chuyện hiếm, tùy vào chênh lệch thực lực. Nàng vốn tưởng mình nắm chắc phần thắng mới dám dùng chiêu này. Nhưng giờ biết sự thật, nàng chỉ muốn men theo sợi tơ trốn về không gian thần thức của mình ngay lập tức...

May mà sợi tơ trong tay vẫn còn, coi như là dấu hiệu dẫn đường, nếu không nàng sẽ lạc lối vĩnh viễn trong thức hải mênh m.ô.n.g này!

Trên đời sao lại có loại tu sĩ quái đản thế này? Sao ả chưa phi thăng đi? Mau cút khỏi nhân gian giùm cái!

Thốc U vừa chạy vừa rủa thầm.

Nàng định quay người lại, nhưng sợi tơ trên tay bỗng nhiên chùng xuống...

Nàng hoảng hốt giơ tay lên.

Sợi tơ đã đứt. Nửa còn lại biến mất không tăm tích.

Hả?

Lúc này, sau lưng nàng một luồng gió lạnh thổi qua.

Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên bên tai, nhưng lại quỷ dị đến cực điểm, như đang hát một bài đồng d.a.o kinh dị:

"Vị Ma Quân này, ngươi đang tìm cái này phải không?"

Bàn tay trắng ngần xòe ra.

Bên trong là nửa sợi tơ rối bị đứt.

Thiên Diện Ma Quân: "............"

Trước mắt nàng tối sầm lại.

Người ta nói tò mò hại c·hết mèo. Sự tò mò cũng có thể hại c·hết một Ma Quân.

Trong thức hải của Tuân Diệu Lăng, vị Ma Quân tự chui đầu vào rọ bị "hội đồng" thê t.h.ả.m chưa từng có.

Từ khi thành niên đến nay, Thốc U chưa bao giờ bị ai (hoặc ma nào) đ.á.n.h đập dã man thế này.

Thần thức của Tuân Diệu Lăng đè bẹp nàng, Tức Tâm Kiếm cắt xẻ từng mảng ma khí trên người nàng, đau đớn chẳng khác nào lăng trì. Nàng ngoài việc gào thét ra thì không làm được gì khác ——

"Thốc U, đầu hàng sớm đi, rồi nôn hết thông tin ngươi biết ra đây." Bàn tay mềm mại của thiếu nữ bóp chặt mặt nàng, giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lẽo như sương giá, "Có lẽ, ta sẽ cân nhắc cho ngươi c·hết dứt khoát một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Ngươi biết tên ta." Thốc U mở mắt, sức lực đã cạn kiệt quá nửa, cười dữ tợn, "Nhưng chút thủ đoạn này mà đòi uy h·iếp ta? Ha —— Ngươi nằm mơ đi!"

Nói xong, nàng dùng một sợi tơ hồng rực sát khí quấn quanh cổ mình, siết mạnh.

Tuân Diệu Lăng giật mình, lập tức đẩy nàng ra khỏi không gian thần thức.

Không gian đảo lộn, trời đất biến ảo. Họ trở lại trên đống đổ nát của cung điện.

Thân thể "Dịch Thiền" vẫn bị Tức Tâm Kiếm xuyên qua, tứ chi mềm nhũn rũ xuống.

Tuân Diệu Lăng rút kiếm, lùi xa.

Giây tiếp theo, "Bùm" một tiếng, như có thứ gì đó phát nổ. Ma khí bốc lên ngùn ngụt, hóa thành sóng triều đen kịt cuồn cuộn lan ra bốn phía, cuốn theo những tàn dư b·ị đ·ốt cháy thành tro bụi.

Cho đến khi ma khí tan hết.

Mặt đất lộ ra, trên đó nằm yên tĩnh hai bóng người.

Là huynh muội Trình Tư Niên và Trình Xu vẫn đang hôn mê. Cả hai trông vẫn bình an vô sự.

Vầng trăng trên cao cũng trút bỏ lớp áo huyết sắc, trở lại vẻ thanh hàn vốn có.

Tuân Diệu Lăng nhìn vầng trăng một lát, rồi thu kiếm vào vỏ.

Tuy nói trận này thắng, và phân hồn của Thốc U cũng tự bạo —— khác với lần trước chỉ tổn thất chút thần thức. Giờ này chắc Thốc U đang trốn ở xó xỉnh nào đó trong Ma Giới dưỡng thương giống Triệu Khánh rồi.

Nhưng thông tin cần thiết vẫn chưa moi được.

Lần sau phải chú ý hơn mới được.

Có cách nào giam cầm Ma tộc để tra khảo không nhỉ? Về phải nghiên cứu thêm.

"A Lăng!"

"Tuân sư tỷ ——"

Phía sau truyền đến tiếng gọi của Lâm Nghiêu và Khương Tiện Ngư.

Tuân Diệu Lăng quay lại, vừa định nở nụ cười chào đón.

Bất ngờ, ba luồng kim quang từ chân trời bay tới. Trong đó luồng to nhất, nhân lúc Tuân Diệu Lăng không để ý, "Vèo" một cái chui tọt vào linh đài của nàng.

Tuân Diệu Lăng khựng lại, giơ tay ngăn cản: "Các người đừng qua đây vội!"

Trong mắt Lâm Nghiêu và Khương Tiện Ngư, Tuân Diệu Lăng bỗng nhiên bộc phát khí thế kinh người. Linh khí ngập trời thổi tung tóc mai nàng, thậm chí đôi mắt nàng cũng ẩn hiện sắc vàng rực rỡ... Cho đến khi nàng ôm trán đau khổ.

Tuân Diệu Lăng hít sâu mấy hơi, dùng hết sức bình sinh mới áp chế cảnh giới dừng lại ở Nguyên Anh nhị trọng.

... Cái Thiên Đạo c·hết tiệt này, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Nàng mới độ kiếp Nguyên Anh được mấy ngày chứ? Kế hoạch ngắn hạn của nàng không bao gồm việc bị sét đ.á.n.h tiếp đâu nhé!

Đúng lúc này, hai luồng kim quang còn lại cũng rơi xuống đầu Khương Tiện Ngư và Lâm Nghiêu.

Thư Sách

Khương Tiện Ngư thở phào nhẹ nhõm.

Tu vi của hắn nước lên thuyền lên, chỉ còn một bước nữa là đạt Kim Đan tam trọng.

Đây là uy lực của Công Đức Kim Quang sao?

Hợp lực g·iết c·hết một phân thân Ma Quân, thế mà bù đắp được ít nhất 5-10 năm khổ tu.

Lâm Nghiêu nhận được Công Đức Kim Quang ban đầu cũng hí hửng lắm, cảm thấy màn giả gái lần này cũng đáng đồng tiền bát gạo. Nhưng nụ cười của hắn tắt ngấm ngay lập tức ——

Bầu trời đêm đang quang đãng bỗng chuyển biến bất ngờ.

Một đám mây đen tích tụ điện quang, nhanh như chớp tụ lại trên đầu hắn.

Sắc mặt Lâm Nghiêu biến đổi: "Thôi xong!"

Kim Đan lôi kiếp của hắn?!

Khoan đã! Hắn chưa chuẩn bị tâm lý mà! Hắn không muốn độ kiếp ở cái chốn khỉ ho cò gáy này đâu a a a!

 

Ma Vực, Tây Cực Cung.

Bầu trời nơi đây vĩnh viễn là một màu đỏ thẫm u ám, nhuộm cả thế giới trong sắc màu tang tóc. Mặt đất hoang vu c·hết chóc, ngoài những dây ma đằng hung dữ bò lan khắp nơi thì chẳng có lấy một sự sống.

Giữa vùng đất bị nguyền rủa ấy, một tòa Ma cung sừng sững mọc lên, xây bằng gạch đen, quy mô đồ sộ nhưng đường nét lạnh lùng, cứng nhắc.

Do Ma tộc có khả năng nhìn trong đêm, nên cung điện không có nhiều nguồn sáng. Bóng tối chập chờn khiến không gian càng thêm bí ẩn và âm u.

Trong đại điện, hai luồng sương đen đứng đối diện nhau. Nhìn kỹ mới thấy đó là hai bóng người... à không, hai con ma được bao bọc bởi ma khí.

Một tên mặc áo đen, mắt phượng hẹp dài, thần sắc lạnh băng.

Tên còn lại tóc đen dài quét đất, vẻ đẹp ma mị quỷ quyệt.

Cả hai đều có sắc mặt trắng bệch như người c·hết, không chút sinh khí, như cô hồn dã quỷ bò lên từ địa ngục.

Họ từng là những Ma Quân khiến người nghe danh đã khiếp sợ, ngạo nghễ không ai bì nổi. Giờ đây, cả hai đều là kẻ bại trận bị đ.á.n.h tơi tả phải chạy về Ma Vực.

—— Ma Quân Triệu Khánh và Ma Quân Thốc U.

Vì kế hoạch thất bại, cả hai cùng đến Tây Cực Cung để "kiểm điểm" trước mặt Ma Chủ.

Cùng cảnh ngộ tha hương nơi đất khách (về quê dưỡng thương), lại cùng địa vị cao, nhưng không có nghĩa là họ thân thiết. Ngược lại, vừa gặp nhau đã bắt đầu "cà khịa".

Triệu Khánh mỉa mai: "Xem kìa, đây chẳng phải là Thiên Diện Ma Quân thủ đoạn cao siêu, quỷ thần khó lường sao? Tốn bao công sức trà trộn vào đám nhân tu, cuối cùng lại vác một thân thương tích trở về. Đợi ngươi về U Minh Điện, sợ là đến đám ma con dưới trướng cũng không trấn áp nổi đâu nhỉ?"

Thốc U nén giận: "Ngươi còn mặt mũi mà nói ta? Nếu không phải tại ngươi t.h.ả.m bại ở Trụy Tinh Cốc, để con nhãi Tuân Diệu Lăng không những bình an độ kiếp mà tu vi còn tăng vọt, thì ngày hôm nay ta có ngã đau thế này không? Triệu Khánh, ngươi làm ơn nhớ kỹ thân phận mình là Ma, đừng có đi giúp nhân tu độ kiếp nữa được không?"

Bị chọc trúng nỗi đau, Triệu Khánh cười gằn "Ha" một tiếng, mắt phượng nhướng lên: "Nói cứ như ngươi không dâng công đức cho nó vậy."

Thốc U: "......"

Không được, không thể nghĩ nữa, càng nghĩ càng tức!

Hai Ma Quân lườm nhau cháy mắt.

Thực ra cả hai đều đang bị thương.

Triệu Khánh dưỡng thương ba năm, sức mạnh tuy chưa hồi phục hoàn toàn nhưng thương thế đã ổn định.

Còn Thốc U ma khí hỗn loạn, rõ ràng là vết thương mới. Trong ấn tượng của Triệu Khánh, ả ta làm việc cẩn trọng, hiếm khi "lật xe" thê t.h.ả.m thế này. Thấy ả không còn sức đ.á.n.h trả, hắn mới tranh thủ "khẩu nghiệp" cho sướng miệng.

Nhưng cãi nhau thì cãi nhau, việc kiểm điểm vẫn phải làm.

Hai người vốn phụ trách những phần quan trọng trong đại kế ngàn năm của Ma tộc. Kết quả là kế hoạch của cả hai đều đổ bể, không thể tiếp tục thực hiện.