"Xem xét kỹ lý lịch tu hành của Thôi Lam, quả thực không tìm ra sơ hở."
"Tại Thủy Nguyệt Môn, Thôi Lam cũng có danh vọng cực cao, được đông đảo đệ t.ử kính trọng. Ngược lại, Môn chủ Thủy Nguyệt Môn tu vi chỉ dừng ở Hóa Thần cảnh giới. Thôi Lam thế lực ngày càng lớn mạnh, khiến Môn chủ dần mất đi quyền kiểm soát. Hiện tại, phàm là chuyện lớn trong tông môn, Môn chủ đều phải 'thương lượng' với Thôi Lam, hay nói đúng hơn là nghe theo ý hắn."
Thương Hữu Kỳ dùng những từ ngữ như "Môn chủ không thể kiểm soát", "buộc phải nghe theo"... Điều này cho thấy nội bộ Thủy Nguyệt Môn đang đấu đá ngầm, và mâu thuẫn giữa Môn chủ và Phó môn chủ đã là chuyện "bí mật công khai".
Trong các tiên môn, cuộc đua quyền lực chưa bao giờ ngừng nghỉ. Theo lẽ thường, Môn chủ là người đứng đầu, nắm quyền sinh sát. Nhưng ở Thủy Nguyệt Môn, Môn chủ lại bị Thôi Lam kiềm chế khắp nơi. Rõ ràng, Thôi Lam đã lấn lướt cấp trên một bậc.
Tuân Diệu Lăng trầm ngâm: "Có vẻ hắn là một nhân vật thích chơi trội nhỉ..."
Thương Hữu Kỳ gật đầu: "Nhìn bề ngoài không giống kẻ sẽ cấu kết với Ma tộc. Nhưng ghi chép mà Lê Thành chủ tìm được đã chỉ rõ, Thôi Lam là tu sĩ đầu tiên can thiệp vào hộ thành đại trận. Vì thế, hiềm nghi trên người hắn gần như không thể gột rửa."
Tuy nhiên, tội danh "thông đồng với địch" quá nặng. Dù có những ghi chép này, Lê Thành chủ cũng không thể trực tiếp tố cáo Thôi Lam với Tiên Minh vì thiếu bằng chứng xác thực.
Ông đành phó thác mọi chuyện cho Thương Hữu Kỳ, nhờ hắn tìm Tuân Diệu Lăng bàn bạc.
Với vị thế hiện tại của Quy Tàng Tông, dù sự việc có vỡ lở lớn, Thủy Nguyệt Môn cũng không dám bịt miệng họ.
Thương Hữu Kỳ do dự: "Sư muội tính sao? Tiếp tục điều tra chứ?"
"Đương nhiên là tra." Tuân Diệu Lăng xem lại tập tài liệu lần nữa rồi cất vào phong bì, "Nhưng chuyện này phải báo cáo trước với sư phụ và các trưởng lão đã."
Quét sạch nội gián Ma tộc là sứ mệnh không thể chối từ của tu sĩ chính đạo.
Tạ Chước nhanh chóng phê chuẩn cho Tuân Diệu Lăng xuống núi. Thậm chí hắn còn chủ động hiến kế:
"Nếu con cứ thế vác mặt đến, Thôi Lam chắc chắn sẽ sinh nghi. Haizz, với danh tiếng lẫy lừng hiện giờ của con, sợ là vừa đứng trước cổng sơn môn người ta đã đ.á.n.h rắn động cỏ rồi."
Tuân Diệu Lăng chớp mắt vô tội: "Con có danh tiếng gì đâu? Con chỉ là một thiên tài tu tiên bình thường thôi mà."
Tạ Chước: "......"
Thôi đi cô nương, giờ Tu Tiên giới đang đồn đại câu: "Chọc ai cũng được, chớ chọc Tuân Diệu Lăng". Hình ảnh con cầm xấp Dẫn Lôi Phù rượt Ma Quân chạy tóe khói ở Trụy Tinh Cốc đã in sâu vào tâm trí mọi người rồi.
Tạ Chước bất lực thở dài, gõ nhẹ vào đầu đồ đệ: "Thế này đi. Con cải trang thành con cháu thế gia, đến Xuân Thu Quán của Thủy Nguyệt Môn đăng ký nhập học."
Xuân Thu Quán là thư viện đặc biệt của Thủy Nguyệt Môn, chuyên mở cửa cho các "Học đạo đệ tử".
"Học đạo đệ tử" là gì? Là những kẻ không chính thức bái sư, chỉ cần nộp học phí là được vào học ké.
Đối tượng chủ yếu là con cháu thế gia, nhà có tiền có thế, có quan hệ họ hàng với tiên môn nhưng bản thân không có thiên phú tu tiên, muốn vào đây "dát vàng" lên mặt.
Bỏ qua chuyện hư danh, họ cũng có nhu cầu thực tế.
Thế gia gia sản kếch xù, thường xuyên sử dụng các vật phẩm của Tu Tiên giới như túi trữ vật, linh phù, linh thuyền... Nếu không ai dạy cách dùng thì biết làm sao?
Vì thế, để không mất mặt khi ra đường, các công t.ử tiểu thư này hoặc là học gia sư tại nhà, hoặc là ngoan ngoãn đến thư viện.
Thế gia có cầu, tiên môn có cung (và cần tiền), hai bên vui vẻ hợp tác. Các thư viện kiểu này cứ thế mọc lên như nấm.
Trong số đó, Xuân Thu Quán của Thủy Nguyệt Môn là nổi bật nhất. Cấp bậc cao, sang chảnh, yêu cầu đầu vào khắc nghiệt. Muốn vào đây, gia thế phải được thẩm định kỹ càng. Đã thế còn có thi cử, không đạt là bị đuổi học thẳng cổ.
Nhiều người thắc mắc: Ta bỏ tiền đến dát vàng, sao lại còn bị hành hạ thế này?
Nhưng chính cái sự "chảnh" đó lại khiến Xuân Thu Quán trở nên "hot". Các thế gia cho rằng thư viện này có cá tính, không đi theo lối mòn, vào đây học mới thể hiện đẳng cấp.
Tuân Diệu Lăng đ.á.n.h giá:
"Đúng là bọn nhà giàu thừa tiền rửng mỡ."
"Chứ còn gì nữa." Tạ Chước phụ họa, "Nhưng Xuân Thu Quán nằm ngay trong Thủy Nguyệt Môn. Nếu con trà trộn vào được, tự nhiên sẽ có cách tiếp cận và điều tra người của Thủy Nguyệt Môn."
Tuân Diệu Lăng gật đầu, háo hức: "Con đi một mình à?"
Tạ Chước: "Đương nhiên là không. Việc này quan trọng, ít nhất phải tìm hai người đi cùng con."
Hơn nữa, đóng giả con cháu thế gia đâu có dễ. Bọn họ ăn uống ngủ nghỉ đều cầu kỳ phát mệt. Nếu diễn không đạt, lộ tẩy thì phiền phức to.
Cuối cùng, sau khi cân nhắc, Tạ Chước chốt danh sách: Tuân Diệu Lăng, Khương Tiện Ngư, Lâm Nghiêu.
Bộ ba này vừa cùng nhau trải qua khóa huấn luyện địa ngục của Phi Quang Tôn Giả, tình đồng chí đang thắm thiết.
Để chuẩn bị cho vai diễn, Lâm Nghiêu - "hàng auth" thế gia đệ t.ử - xung phong mở lớp đào tạo cấp tốc về "phong thái quý tộc" cho hai người còn lại.
Nhưng phần lớn thời gian chỉ có mình Lâm Nghiêu nhiệt tình.
Với Tuân Diệu Lăng, tiến độ kẹt cứng ở khâu "nghi thức bàn ăn".
Lâm Nghiêu bất lực: "Tuân sư tỷ, tỷ... thực ra cũng chẳng có gì nhiều để dạy. Tỷ chỉ cần nhớ một điều: Đừng có ăn sạch sành sanh như thế! Bọn công t.ử tiểu thư dạ dày nhỏ như chim sẻ, bữa ăn bày mười mấy món nhưng mỗi món chỉ gắp một miếng làm cảnh thôi, ăn một nửa bỏ một nửa mới sang..."
Còn với Khương Tiện Ngư, vấn đề nằm ở khâu "giao tiếp xã giao".
Hắn biết phải nói gì, nhưng hắn... lười nói.
Lâm Nghiêu gợi chuyện đủ kiểu, hắn chỉ đáp lại bằng những từ đơn tiết: "A", "Ừ", "Ồ". Nói thêm một câu như thể lấy mạng hắn vậy.
Thư Sách
Tuân Diệu Lăng đang đợi Lâm Nghiêu mắng hắn, ai ngờ Lâm Nghiêu lại vỗ tay tán thưởng:
"Tuyệt vời! Không ngờ chưa cần ta chỉ điểm, Khương sư huynh đã tự nắm bắt được tinh túy của thế gia."
"Kiêu ngạo, trịch thượng, nhìn người bằng nửa con mắt —— cái sự lười biếng, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh này... chính là phong thái của thế gia đỉnh cấp a!"
Tuân Diệu Lăng: "......?"
Vài ngày sau, Tạ Chước gọi ba người đến nhận giấy tờ tùy thân giả.
Ba người nhìn vào tay Tạ Chước ——
Chỉ có một bộ hồ sơ lý lịch và một miếng ngọc bội nhập học Xuân Thu Quán.
Lâm Nghiêu ngạc nhiên: "Tạ sư thúc, sao chỉ có một suất?"
"Không đủ à?" Tạ Chước ngây thơ hỏi, "Xuân Thu Quán tuy cấm mang theo bầu đoàn thê tử, nhưng một chủ nhân mang theo hai người hầu là tiêu chuẩn cơ bản mà."
Lâm Nghiêu: "......"
Hiểu ý Lâm Nghiêu, Tạ Chước thở dài: "Vụ cài người vào Xuân Thu Quán này là ý định bộc phát. Giờ sắp đến ngày nhập học rồi, tìm được một thế gia chịu nhường suất cho chúng ta đã là kỳ tích, tốn bao nhiêu công sức mới có được đấy —— Đây là thân phận thật, chịu được mọi sự kiểm tra, chứ không phải đồ giả đâu nhé."
Suất học của Xuân Thu Quán có hạn. Quan trọng hơn, gia tộc nào dám cho Quy Tàng Tông mượn danh nghĩa, đồng nghĩa với việc họ đặt cược cả tính mạng gia tộc vào tay Quy Tàng Tông.
Bởi vì nhóm Tuân Diệu Lăng đi làm gì?
Đi bắt nội gián Ma tộc!
Thành công hay thất bại đều đắc tội với người ta. Nếu Thủy Nguyệt Môn sau này tính sổ, gia tộc đó sẽ lãnh đủ.
Tạ Chước chốt hạ: "Tóm lại chỉ có một suất chủ nhân. Các con tự quyết định xem ai đóng vai đó đi."
Cái này còn phải chọn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Nghiêu hít sâu một hơi, quay sang Tuân Diệu Lăng, vẻ mặt chân thành: "Sư tỷ ——"
Hắn định nói "Sư tỷ cầm ngọc bội đi", nhưng Tuân Diệu Lăng đã nhanh tay dúi bộ hồ sơ vào tay hắn:
"Đệ đóng vai con cháu thế gia đi."
Lâm Nghiêu trợn tròn mắt.
Trong mắt hắn lóe lên tia không thể tin nổi, rồi chuyển sang cảm động rưng rưng ——
Tuân sư tỷ lại chủ động nhường thân phận cao quý cho hắn diễn?!
Phải chăng tỷ ấy đã coi hắn là người nhà?!
Nhưng ngay giây tiếp theo, Tuân Diệu Lăng dội gáo nước lạnh vào ảo tưởng của hắn:
"Trong thư viện tai mắt lẫn lộn, đám con cháu thế gia luôn bị soi mói nhất cử nhất động. Làm một tên người hầu không ai chú ý sẽ dễ hành động hơn nhiều. Huống hồ trong ba chúng ta, tu vi đệ thấp nhất, đóng vai công t.ử bột ăn chơi là an toàn nhất cho đệ. Nên nhiệm vụ cao cả này giao cho đệ đấy."
Lâm Nghiêu: "... Ồ."
Sự cảm động trên mặt hắn tan biến nhanh như gió thoảng.
Thôi kệ, diễn thì diễn. Kinh nghiệm ăn chơi trác táng mười mấy năm của hắn đâu phải để trưng. Đóng vai công t.ử đi học có gì khó?
Hắn mở hồ sơ ra, bắt đầu đọc thông tin nhân vật:
"Yến Tô, 17 tuổi, độc... nữ... của gia chủ Yến thị Yến Trường Sinh... HẢ??"
Ánh mắt hắn dán chặt vào bức chân dung trong hồ sơ.
Trên giấy vẽ một thiếu nữ mặt trái xoan thanh tú, đôi mắt hoa đào lúng liếng, đang mỉm cười e thẹn nhìn hắn.
Lâm Nghiêu: "............"
Đêm trăng tròn.
Ánh trăng như tấm màn lụa mỏng manh phủ lên đỉnh núi. Núi non trùng điệp ẩn hiện trong tranh tối tranh sáng. Gió nhẹ thổi qua, lá cây xào xạc. Nơi ở ẩn của Tống Thức Diêm càng thêm tĩnh mịch thanh u.
Tống Thức Diêm đã nhóm lò xong, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, rồi nhìn thanh Tức Tâm Kiếm và lọ nước mắt Long Uyên trước mặt —— bỗng nhiên có một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Tuân Diệu Lăng đứng bên cạnh, háo hức hỏi: "Tống sư bá, sao người lại dừng tay?"
Vị Khí tu cấp bậc Đại tông sư im lặng một lát.
Ông chỉ tay ra cửa: "Con ra ngoài đợi."
Tuân Diệu Lăng chớp mắt, dù rất muốn xem quá trình rèn kiếm nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi ra cửa.
Tiếng Tống Thức Diêm vọng ra: "Xa hơn nữa!"
Tuân Diệu Lăng lại lùi xa thêm chút nữa.
Một lúc sau, ngọc giản của nàng sáng lên:
"Con về Pháp Nghi Phong đợi đi. Sửa xong Tức Tâm Kiếm ta sẽ sai người mang qua cho."
Tuân Diệu Lăng: "............"
Nàng nhắn lại: "Sư bá, con mới lên Nguyên Anh chưa được bao lâu mà. Con cảm nhận được mình chưa có dấu hiệu phá cảnh đâu, thật đấy."
Hơn nữa dù có phá cảnh cũng không thể nào thăng cấp nhanh đến mức gọi thiên lôi xuống ngay được chứ?
"Ta biết." Tống Thức Diêm hít sâu, "Nhưng ta làm thế để đề phòng vạn nhất thôi."
Tuân Diệu Lăng đành phải nghe theo.
Nàng trở về Pháp Nghi Phong, từ xa nhìn về phía ngọn núi của Tống Thức Diêm đang dẫn ánh trăng rèn kiếm.
Không lâu sau, tầng mây dày đặc trên bầu trời chậm rãi tách ra một khe hở. Ánh trăng sáng rực như thác đổ trút xuống, chiếu sáng cả đỉnh núi như ban ngày.