Nàng hơi trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi, theo bản năng vươn tay đỡ lấy cuốn sổ dày cộp.
"Nào, đồ nhi ngoan, cứ tự nhiên chọn, thích cái nào lấy cái đó." Vẻ mặt đắc ý của Tạ Chước cứ như thể hắn đang bày tiệc chiêu đãi thiên hạ miễn phí trước cổng Pháp Nghi Phong vậy. Tiếc là hắn kiệt sỉ không đời nào bỏ tiền ra làm chuyện đó, nhưng cho mọi người chiêm ngưỡng miễn phí tài năng đặt đạo hào của hắn thì được.
Tuân Diệu Lăng nghiên cứu một lúc, khóe mắt bắt đầu giật giật.
Bởi vì cách đặt tên của Tạ Chước thực sự... quá mức qua loa!
Có thể thấy rõ, bản thân sư phụ nàng cũng là một kẻ "mù đặt tên". Công thức đặt đạo hào của hắn đơn giản là: Chọn bừa một đạo hào nghe quen tai, rồi thay một chữ trong đó.
Ví dụ, sư tổ của họ là "Đông Thần Đạo Quân".
Dòng đầu tiên trong danh sách của Tạ Chước là: "Nam Thần", "Tây Thần", "Bắc Thần".
Lại ví dụ, Nhị sư tỷ của Tạ Chước là Từ Vũ Tôn Giả.
Rõ ràng là không biết đặt tên, thế mà cũng ráng vắt óc nghĩ ra mấy trăm cái tên tạp nham này. Tuân Diệu Lăng đúc kết hành vi của sư phụ mình bằng bốn chữ: Rảnh rỗi sinh nông nổi.
Nàng gấp cuốn sổ lại, nhét trả vào tay Tạ Chước, dõng dạc tuyên bố: "Con quyết định rồi. Đạo hào của con là Uẩn Ngọc!"
"Hảo!" Tạ Chước vỗ tay nhiệt liệt hưởng ứng, "Từ nay về sau, tiên môn bách gia sẽ gọi con là Uẩn Ngọc Chân Nhân!"
Tuân Diệu Lăng đắc ý ưỡn ngực.
"Nhưng mà A Lăng này, còn một việc nữa. Con đã thành công tiến giai Nguyên Anh, theo lý thuyết, đã có thể kiểm soát sự thay đổi của dung mạo." Tạ Chước thản nhiên nói, "Con có thể định hình cơ thể mình ở bất kỳ độ tuổi nào."
Tuân Diệu Lăng mừng rỡ như bắt được vàng, ngẩng đầu hỏi: "Vậy con có thể chỉnh chiều cao cao hơn sư phụ không?"
Tạ Chước: "Cái đó còn tùy vào khả năng phát triển của con... Mà tại sao lại so với ta?!" Cái con nghịch đồ này!
"Chỉ cần cao hơn hiện tại là được." Tuân Diệu Lăng nghiêm túc, "Sư phụ mau dạy con đi..."
Tạ Chước truyền cho nàng một đoạn khẩu quyết.
Tuân Diệu Lăng kết ấn, niệm khẩu quyết, nhắm mắt vận công. Rất nhanh, nàng cảm nhận được một luồng hơi ấm từ đan điền lan tỏa khắp tứ chi bách hải. Trong cơn mơ màng, nàng cảm giác mình như một hạt giống được tiếp thêm sức sống mãnh liệt, trong khoảnh khắc phá đất vươn lên, hóa thành cây cao chọc trời ——
Tuân Diệu Lăng mở mắt ra.
Xung quanh chìm vào im lặng.
"Ủa... Mọi người sao thế?"
Vừa dứt lời, chính Tuân Diệu Lăng cũng ngẩn người.
Đó là giọng nói của một thiếu nữ trưởng thành. Thanh lãnh, êm dịu, tựa như tiếng ngọc va vào nhau trong gió mát.
Ngụy Vân Di cách đó không xa dường như bừng tỉnh, mắt sáng rực lao tới ôm chầm lấy nàng —— Tuân Diệu Lăng vui mừng nhận ra tầm mắt mình rốt cuộc đã ngang bằng với Ngụy sư tỷ. Ngụy Vân Di lấy ra một chiếc gương đưa cho nàng:
"Sư muội mau xem này!"
Trong gương, một thiếu nữ cao ráo đang nhìn lại nàng.
Ngũ quan vẫn như xưa, nhưng nét non nớt trẻ con đã biến mất theo năm tháng. Mái tóc đen tuyền tuôn dài như suối, đôi mắt lưu chuyển ánh nước lấp lánh, gợi người ta nhớ đến cảnh mây tan trăng sáng, vạn vật đắm mình trong ánh bạc thanh khiết.
Tuân Diệu Lăng ngắm nghía diện mạo mới, rồi đưa tay đo đo, nước mắt hạnh phúc trào ra:
"Ngụy sư tỷ! Muội cao lên hẳn nửa thước (khoảng 15cm) rồi!!"
Lần đ.á.n.h lén của Ma Quân tuy không gây thương vong quá lớn, nhưng số người bị thương cần điều trị vẫn không ít.
Đúng lúc này, trên bầu trời hiện lên một chiếc cầu vồng rực rỡ. Một vị trưởng lão Huyền Hoàng Tông vung tay áo, mấy chiếc linh thuyền vốn đã lộng lẫy bỗng biến ảo, chồng lên nhau tạo thành những tầng kiến trúc nguy nga. Các linh thuyền kết nối, chống đỡ lẫn nhau, dựng nên một tòa phù đảo lơ lửng giữa trời.
Các tu sĩ vừa thoát nạn ở Trụy Tinh Cốc trầm trồ:
"Hóa ra Huyền Hoàng Tông còn giấu ngón nghề này!"
"Lợi hại, thật sự lợi hại."
Thế là có ngay một bệnh viện dã chiến sang chảnh trên không.
Đồng thời, các trưởng lão cũng tập trung tại phù đảo này để họp bàn, chủ yếu là rút kinh nghiệm sau sự cố.
Cuộc họp vừa bắt đầu, các trưởng lão đã tới tấp khen ngợi Tuân Diệu Lăng.
"Lần này may nhờ có Tuân Chân nhân của Quy Tàng Tông..."
"Đúng vậy. Danh hiệu 'Đệ nhất Kim Đan Nhân Bảng' quả danh bất hư truyền... À, giờ phải gọi là 'Đệ nhất Nguyên Anh Nhân Bảng' mới đúng. Tuân Chân nhân vì đẩy lùi Ma Quân mà không tiếc lấy thân dẫn lôi, tinh thần xả thân quên mình thật đáng khâm phục."
Tạ Chước vẫn giữ nụ cười xã giao, miệng khiêm tốn "đâu có đâu có", nhưng trong bụng thầm nghĩ: Tên Ma Quân này đến cũng đúng lúc thật, chia sẻ bớt uy lực lôi kiếp, coi như giúp đồ nhi ta một tay.
"Lần này Tuân Chân nhân còn cứu mạng mấy đệ t.ử Tinh Cực Môn ta, ân tình này chúng ta khắc cốt ghi tâm. Chỉ là Tuân Chân nhân phá cảnh vội vàng, e là căn cơ tổn hại. Tinh Cực Môn nguyện tặng mười viên Ly Hỏa Ngọc để trợ giúp Tuân Chân nhân ôn dưỡng linh mạch!"
Nụ cười trên mặt Tạ Chước càng thêm rạng rỡ.
Ly Hỏa Ngọc là đồ tốt a!
So với những lời cảm ơn sáo rỗng, Tinh Cực Môn rõ ràng có thành ý hơn nhiều.
Các trưởng lão khác ngớ người, rồi lập tức phản ứng, nhao nhao lên tiếng:
"Thiên Xu Môn ta cũng vậy! Môn chủ vừa luyện được một liều Đan Tiêu Cố Nguyên Tán, nếu Tuân Chân nhân không chê, xin nhận làm tạ lễ..."
"T.ử Hư Sơn ta cũng có..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ trong chớp mắt, trước mặt Tuân Diệu Lăng đã chất đống quà cáp.
Xét về vai vế, những trưởng lão này đều là bậc cha chú, ngang hàng với sư phụ nàng. Trước đây nàng chỉ là phận con cháu, ít có cơ hội chen lời. Nhưng lần này vị thế đã khác hẳn —— những vị trưởng lão uy nghiêm này lại tranh nhau đến hỏi han, tặng quà, coi nàng như trung tâm, khiến Tuân Diệu Lăng có chút "thụ sủng nhược kinh".
Nàng nhìn Tạ Chước với ánh mắt khó hiểu: Chỉ là diệt một cái phân thân Ma Quân thôi mà, có cần phô trương thế không?
Tạ Chước cười ha hả: Sao lại không? Không có con, đám trưởng lão này có đ.á.n.h lại nổi phân thân Ma Quân không?
Tuân Diệu Lăng bừng tỉnh.
Hóa ra, nàng tuy mới là Nguyên Anh, nhưng chiến lực đã đứng vào hàng ngũ đỉnh cao của Tu Tiên giới. Các trưởng lão tặng quà không chỉ vì cảm kích, mà còn để lôi kéo, tạo thiện cảm với nàng.
Hơn nữa, chuyện tặng quà cũng có tính "nội cuốn" (cạnh tranh). Nếu chỉ một hai người tặng thì nàng nhớ, chứ ai cũng tặng thì người KHÔNG TẶNG sẽ bị "ghim". Thế là ai cũng phải móc hầu bao, không có bảo vật thì tặng linh thạch, quặng tinh...
Bước ra khỏi phòng họp, bước chân Tuân Diệu Lăng nhẹ bẫng như bay.
Hí hí, lại phát tài rồi!
Lúc này, các đệ t.ử các tông đều đang tập trung ở sảnh đường tầng dưới. Tuân Diệu Lăng vừa nhìn thấy bàn của Quy Tàng Tông, Ngụy Vân Di đã đứng dậy vẫy tay: "Sư muội, ở đây này!"
Tuân Diệu Lăng bước nhanh tới ngồi xuống.
Ngụy Vân Di rót cho nàng chén trà: "Sư muội, các trưởng lão thần bí bàn bạc gì thế? Còn bày kết giới đề phòng ai vậy?"
"Cũng không có gì bí mật." Tuân Diệu Lăng nhấp ngụm trà, "Chủ yếu là bàn về chuyện nội gián Ma tộc."
"Ma tộc... nội gián?"
Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.
Triệu Tố Nghê cau mày, hạ giọng: "Đám bị bắt trong Phù Sinh Lục vẫn chưa hết sao?"
Chuyện có nội gián trà trộn vào Phù Sinh Lục thì họ biết rồi. Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn thế.
"Các trưởng lão đã rà soát lại, đảm bảo trên đường đến Trụy Tinh Cốc không có ai bị đ.á.n.h tráo." Tuân Diệu Lăng nghiêm mặt nói, "Nghĩa là, thời điểm họ bị Ma tộc thế thân phải xảy ra từ trước đó rất lâu."
... Đây mới là điều đáng sợ.
Những tên Ma tộc này đã đội lốt đệ t.ử chính đạo bao lâu rồi? Quan trọng nhất là tông môn không hề hay biết, còn chọn chúng đi tham dự đại bỉ.
Nếu không có sự cố Triệu Khánh, chỉ riêng việc đám nội gián này đ.â.m sau lưng trong thí luyện cũng đủ khiến tiên môn thiệt hại nặng nề.
Thương Hữu Kỳ trầm ngâm: "Các trưởng lão có manh mối gì về nguồn gốc của đám nội gián này không?"
Tuân Diệu Lăng lắc đầu: "Hiện tại chỉ có thể rà soát lại toàn bộ thông tin đệ tử. Xem ai tính tình thay đổi sau khi hạ sơn rèn luyện, hoặc thông tin không khớp với lúc nhập môn..."
Thực ra có một manh mối liên quan đến Triệu Khánh, đó là Lệ Thiện Tư - ngoại môn trưởng lão của Thanh Lam Tông đã c·hết ở Bắc Hải bí cảnh. Nhưng manh mối này đã bị cắt đứt.
Có lẽ Côn Luân Kính biết gì đó, nhưng từ khi ra khỏi Phù Sinh Lục nó cứ im thin thít giả c·hết. Tuân Diệu Lăng định về tông môn rồi tính sổ với nó sau.
Bầu không khí chùng xuống.
Mọi người cố nhớ lại từng chi tiết trong đại bỉ để tìm manh mối, nhưng vô vọng.
Đột nhiên, Lâm Nghiêu lên tiếng: "Đúng rồi, ta nhớ ra một chuyện."
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.
"Ngươi nhớ ra gì?"
Thư Sách
"Hai anh em Trình gia đi theo Tuân sư tỷ lúc trước ấy —— ta cứ thấy họ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi." Lâm Nghiêu chống cằm, vẻ mặt suy tư, "Lúc ta thắng được cây Song Sinh Tuyết Liên, chính tên Trình Tuyên đó đã chặn đường ta, lải nhải xin nhượng lại cho hai cô em gái song sinh của hắn."
"......"
Kỹ thuật lái chuyện của Lâm Nghiêu hơi cứng, mọi người chưa bắt kịp nhịp.
"Có chuyện này sao?" Tuân Diệu Lăng phản ứng đầu tiên.
Trình Tuyên cầu xin Tuyết Liên cho muội muội?
... Với thái độ của hắn đối với Trình Giảo, chuyện này nghe sai sai.
"Tên Trình Tuyên này quái lắm. Hắn bảo muội muội bẩm sinh ốm yếu, sống không được bao lâu nữa nên muốn xin Tuyết Liên để thỏa tâm nguyện. Nhưng khi ta đề nghị giới thiệu y tu Đào Nhiên Phong khám bệnh thì hắn lại biến sắc, từ chối lia lịa..." Lâm Nghiêu nheo mắt, khẳng định, "Đến ta cũng nhìn ra được, nhà bọn họ dồn hết tình thương cho cô em ốm yếu kia. Vậy tại sao cơ hội ngàn năm có một được sư tôn ta khám bệnh mà hắn lại từ chối? Chắc chắn nhà này có vấn đề."
Lâm Nghiêu không phải kẻ rảnh rỗi lo chuyện bao đồng.
Nhưng khi ra khỏi Phù Sinh Lục, hắn thấy Trình Giảo khoác áo choàng của Tuân Diệu Lăng, hai người nói chuyện khá hợp, chứng tỏ Trình Giảo lọt được vào mắt xanh của sư tỷ.
Nên hắn mới lắm miệng vài câu —— khéo léo truyền đạt thông tin quan trọng cho Tuân Diệu Lăng.
Lâm Nghiêu cũng xuất thân thế gia, gia đình hắn hòa thuận không có nghĩa là hắn không hiểu những góc khuất dơ bẩn của các gia tộc lớn.
Lúc nhìn thấy hai chị em họ trên khán đài, chỉ cần liếc qua trang phục là biết địa vị khác một trời một vực. Người xưa nói "trước kính y phục sau kính người", thế gia coi trọng thể diện sẽ không để sơ suất chi tiết này. Trình Tuyên ăn mặc sang trọng, còn cô nương tên Trình Giảo kia thì trang phục qua loa hơn hẳn.