Sư phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh

Chương 106: Cửu Thiên Thập Địa Trận



Vén rèm bước vào bên trong xe, một không gian trang nhã và sang trọng hiện ra trước mắt. Không chỉ có đệm lót mềm mại, gối dựa êm ái, mà còn được bày biện một chiếc bàn trà nhỏ xinh, bên trên đầy đủ điểm tâm và nước trà thượng hạng.

Đạo Dật Chân Nhân đang ngồi ngây ngắn bên trong, thấy Tuân Diệu Lăng dẫn theo Thiếu Ngu vào cùng thì thoáng chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho xa phu buông rèm.

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, êm ái lướt đi.

Tuân Diệu Lăng chào hỏi Đạo Dật Chân Nhân xong liền không chút khách sáo ngồi xuống, bắt đầu nhón điểm tâm ăn ngon lành, còn thuận tay nhét cho Thiếu Ngu vài cái. Thiếu Ngu nhận lấy, ngoan ngoãn ngồi ăn trong im lặng.

Đạo Dật Chân Nhân đảo mắt qua người Thiếu Ngu một vòng, chần chừ hỏi: "Đây là người ngươi cứu từ U Khư Tập về đó hả?"

Tuân Diệu Lăng vừa nhai vừa gật đầu: "Có vấn đề gì sao?"

"Cũng không có gì." Đạo Dật Chân Nhân đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc nhàn nhạt, "Hôm qua chúng ta bắt được rất nhiều tà tu. Để tránh cá lớn lọt lưới, ta đã cho thẩm vấn kỹ càng về tình hình Quỷ Lâu. Theo lời khai của bọn chúng, có một tà tu đang lẩn trốn sở hữu tu vi cực cao. Kẻ này vì tranh giành một Bán Yêu mà suýt chút nữa dỡ bỏ cả Quỷ Lâu..."

"Khụ!" Tuân Diệu Lăng suýt chút nữa thì nghẹn họng vì miếng bánh.

Đám tà tu này đúng là c.h.ế.t cũng muốn kéo người khác xuống nước mà!

Đạo Dật Chân Nhân chậm rãi nói tiếp: "Ta cũng từng suy đoán liệu người đó có phải là ngươi hay không." Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt mang theo vài phần soi xét, "Nhưng theo mô tả của bọn chúng, kẻ đó tính tình quái đản, hành xử tàn nhẫn, hơi một tí là trọng thương người khác, lại còn khẳng định tu vi đối phương chắc chắn phải trên Nguyên Anh kỳ."

Nói đến đây, hắn nhìn Tuân Diệu Lăng từ đầu đến chân, giọng điệu chắc nịch: "Nhìn thế nào cũng không khớp với ngươi."

Tuân Diệu Lăng thầm nghĩ: Không khớp thì càng tốt. Trước khi đấu giá hội kết thúc, tốt nhất là đừng để bị phát hiện.

"Còn có nhân vật nguy hiểm như vậy sao? Chắc là do ta vận khí tốt nên không đụng phải." Nàng vừa trợn mắt nói dối không chớp mắt, vừa giả bộ vỗ n.g.ự.c sợ hãi.

Thiếu Ngu ngồi bên cạnh cúi gằm mặt, giả vờ như mình điếc, cái gì cũng không nghe thấy.

Đạo Dật Chân Nhân gật gù: "Cũng phải. Nếu không, lỡ ngươi xảy ra chuyện gì ở thành Đông Cực này, ta thật sự không biết ăn nói sao với sư phụ ngươi."

Nói đoạn, hắn mệt mỏi day day vùng thái dương hơi thâm quầng. Có thể thấy, chuyện tà tu mấy ngày nay đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía hội trường đấu giá.

Tọa lạc bên bờ biển là một tòa lầu các nguy nga tráng lệ, gồm ba tòa tháp chính mang tên Hải, Triều, Nguyệt. Ba tòa tháp được sắp xếp theo thế chân vạc, nối liền với nhau bằng những hành lang uốn lượn khúc chiết. Bên dưới hành lang là nước biển trong vắt, sóng nước lấp lánh, thấp thoáng bóng san hô và đàn cá bơi lội, tôn lên vẻ đẹp tinh khôi của bạch ngọc.

Nơi sâu thẳm của đình đài, những tấm màn lụa màu xanh biển tung bay trong gió như những dải lụa linh động, để lộ những chiếc đèn lưu li hoa lệ treo dưới mái hiên. Tiếng hải triều hòa cùng tiếng chuông gió thanh thúy nơi góc mái đan xen vào nhau, tạo nên một bản nhạc êm dịu làm say lòng người.

Đấu giá hội được tổ chức tại quảng trường lộ thiên nằm giữa ba tòa tháp chính.

Đạo Dật Chân Nhân phải chủ trì buổi đấu giá nên sau khi vào cửa liền tách khỏi Tuân Diệu Lăng. Nàng đi theo người dẫn đường tìm đến vị trí của mình, thuộc khu "Địa" trong bốn khu "Thiên Địa Huyền Hoàng", vị trí khá gần sân khấu.

Rất nhanh, đấu giá hội khai mạc.

Một nữ t.ử trẻ tuổi, dung mạo kiều diễm bước lên đài, giọng nói uyển chuyển, lanh lảnh vang lên:

"Hôm nay, nhận được sự ưu ái của chư vị tiên trưởng đã không quản ngại đường xa vạn dặm tề tựu về đảo Đông Cực, cùng tham gia sự kiện trọng đại này, quả là duyên phận lớn lao. Bước vào phương thiên địa này, bất luận ngài đến từ danh môn đại phái hay là độc tu tán nhân; bất luận là bậc tôn trưởng tu vi cao thâm hay là tân tú mới bước vào tiên đồ, đều là khách quý bình đẳng như nhau. Buổi đấu giá này không xem xuất thân, không luận tu vi, chỉ tuân theo một nguyên tắc chất phác nhất —— ai ra giá cao thì được. Mong các vị tiên hữu tuân thủ quy tắc, tìm được cơ duyên trân quý trợ lực cho con đường tu hành của mình."

Đám đông bên dưới lập tức reo hò hưởng ứng nhiệt liệt.

Nữ t.ử kia mỉm cười nói tiếp:

"Hôm nay là ngày đầu tiên của đấu giá hội, tổng cộng có 49 vật phẩm được đưa ra. Pháp khí pháp bảo, linh thảo linh thực, đan d.ư.ợ.c đan phương, phù bảo trận pháp... cái gì cần có đều có."

Từng vật phẩm bắt đầu được mang lên bàn đấu giá.

Tuân Diệu Lăng cúi đầu lật xem quyển trục giới thiệu, bên trong liệt kê chi tiết các món đồ bán hôm nay. Trận pháp của sư phụ nàng được xếp ở gần cuối, khoảng vị trí ba phần tư danh sách.

Thiếu Ngu ngồi yên lặng bên cạnh nàng, cũng chăm chú nhìn vào danh mục đó. Dáng vẻ hắn rất ngoan, đường nét khuôn mặt sạch sẽ tinh tế, toát lên vẻ quý khí ẩn nhẫn, ngồi lẫn giữa đám đệ t.ử tiên môn mà không hề có chút lạc lõng nào.

Trong khi đấu giá hội đang diễn ra đâu vào đấy, một bóng đen màu xám bỗng di chuyển quỷ mị trên không trung, lặng lẽ đáp xuống mái ngói lưu ly của một tòa nhà gần đó ——

Kẻ đó lấy ra một viên ngọc châu phiếm ánh huyết quang, bắt đầu niệm quyết.

"... Tổ huyết làm môi giới, truy tung tìm dấu vết!"

Viên ngọc châu im lìm, không có chút phản ứng nào.

Kẻ áo xám lộ rõ vẻ thất vọng.

—— Người này chính là một tên yêu tu dưới trướng Thương Lẫm Trưởng lão của tộc Thiên Lang.

Hôm qua, bầy sói đêm tru khiến bọn chúng suýt bị lộ tẩy, trong lúc vội vàng đành phải đưa Thương Lẫm Trưởng lão ẩn thân vào rừng hoang ngoại ô. Giữa đường Thương Lẫm tỉnh lại, mắng cho mỗi con sói một trận tơi bời, sau đó cắt m.á.u thi pháp, tạo ra mấy viên huyết châu cảm ứng huyết mạch Thiếu Chủ, lệnh cho bọn chúng phân tán khắp đảo Đông Cực để tìm kiếm.

"... Trong thời gian ngắn như vậy, tên tà tu kia tuyệt đối không thể dễ dàng trốn thoát, chắc chắn vẫn còn ẩn nấp trên đảo. Nghe lệnh ta, lập tức đến các khách điếm, bến cảng, cửa thành lục soát. Đặc biệt là cửa thành và bến cảng, bất cứ dấu vết nào cũng không được bỏ qua. Còn hai ngươi, ngày mai hãy đến ngồi canh tại đấu giá hội —— tên tà tu kia sớm không hiện thân muộn không hiện thân, cố tình lộ diện ngay trước thềm đấu giá hội Đông Cực, rất có khả năng là khách được mời. Một khi huyết châu có biến động, hoặc phát hiện tung tích Thiếu Chủ, lập tức báo lại!"

Thương Lẫm Trưởng lão vừa tỉnh lại, bầy sói như rắn mất đầu lập tức tìm được chủ tâm cốt, nghe lệnh xong liền tản ra hành động.

Tên áo xám đang nằm rạp trên mái nhà này chính là một trong hai lang yêu được phân công đến canh chừng hiện trường đấu giá.

Thấy huyết châu trên tay không có phản ứng, lòng hắn lạnh đi một nửa. Nhưng dù vậy, hắn vẫn không từ bỏ, ánh mắt sắc bén quét nhanh qua toàn bộ hội trường ——

Và rồi, hắn suýt chút nữa thì trượt chân ngã khỏi mái hiên vì kinh hãi.

Khoan đã!

Cái thiếu niên đang ngồi đường hoàng ở khu vực khách mời kia là ai?!

Rõ ràng hắn giống hệt Thiếu Chủ như đúc, nhưng tại sao trên người lại không có lấy một chút yêu khí nào?

Còn nữa, nữ tu sĩ ngồi bên cạnh hắn là ai? Chẳng phải Thiếu Chủ bị tà tu cướp đi rồi sao?

Tên yêu tu áo xám trợn tròn mắt, bụng đầy nghi vấn, không kìm được mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng thiếu niên thêm một lúc.

Chính trong khoảnh khắc đó, thiếu nữ ngồi bên cạnh dường như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, ánh mắt trong veo sắc bén phóng thẳng về phía chỗ hắn đang ẩn nấp ——

Lang yêu áo xám giật mình kinh hãi, thân hình lập tức tan biến vào hư không.

"Tỷ tỷ?"

Thư Sách

"Hửm?"

"Tỷ đang nhìn gì vậy?"

"Hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm chúng ta." Tuân Diệu Lăng trầm ngâm quay đầu lại, thấy Thiếu Ngu đang nhìn mình chăm chú, bèn quan tâm hỏi, "Ngươi có ổn không? Có thấy buổi đấu giá này nhàm chán không?"

"Không đâu." Hắn nở một nụ cười nhẹ, "Ngược lại, ta thấy rất vui."

Tuân Diệu Lăng: "?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nhìn những danh mục này, ta mới biết được linh thạch trong Tu Tiên giới có giá trị đến mức nào." Thiếu Ngu nói, giọng chân thành, "Số linh thạch tỷ tỷ dùng để mua ta, cũng đủ để mua vài món bảo vật trong danh sách này rồi."

Nói thế nào nhỉ.

Tuân Diệu Lăng cũng rất muốn tiêu sái vung tay lên, hào sảng nói: "Mười chín vạn linh thạch thôi mà, có đáng là bao", qua đó xây dựng hình tượng đại gia không màng tiền bạc. Nhưng lời này... nghẹn ở cổ họng không thốt ra nổi.

Bởi vì mười chín vạn linh thạch đối với nàng mà nói, thực sự không phải con số nhỏ.

Nàng hiện tại nghèo rớt mồng tơi đây này!

Nếu không phải vì cứu người quan trọng hơn, nàng mới không nỡ vung tiền như rác thế đâu —— mỗi một viên linh thạch đều là mồ hôi nước mắt nàng tích cóp cả đấy!

Thiếu Ngu mỉm cười, nốt ruồi lệ dưới mắt trái khẽ rung động: "Tỷ tỷ, cảm ơn tỷ đã nguyện ý bỏ ra nhiều linh thạch như vậy để mua ta. Ta nhất định sẽ không làm tỷ thất vọng. Tương lai tỷ đi đến đâu, ta sẽ theo đến đó... Ta nhất định sẽ khắc khổ tu hành, trở thành tu sĩ lợi hại, kiếm linh thạch gấp bội để trả lại cho tỷ."

...

Ở một góc khác, trong lúc Tuân Diệu Lăng và Thiếu Ngu đang trò chuyện, tên lang yêu áo xám suýt bị phát hiện lúc nãy đã tìm được một chỗ nấp mới an toàn hơn, vội vàng truyền tin cho đồng bọn:

"Tìm thấy Thiếu Chủ rồi!! Các ngươi mau tới đây!!"

Chẳng mấy chốc, quá nửa số vật phẩm đấu giá đã tìm được chủ nhân.

Rất nhanh, một gốc Hồi Xuân Mộc ngàn năm trên đài được người ta mang xuống. Hồi Xuân Mộc này có công hiệu chữa lành thương bệnh, phục hồi linh lực, truyền thuyết còn nói có thể cứu người gần c.h.ế.t sống lại. Vì thuộc tính hiếm có, các bên tranh giành kịch liệt, cuối cùng được chốt với giá cao ngất ngưởng hơn bốn mươi vạn linh thạch.

Nữ tu trên đài cầm quyển trục, khẽ rũ mắt nhìn lướt qua danh sách, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ đúng mực. Giọng nói thanh thúy của nàng vang vọng khắp phòng đấu giá:

"Chư vị, ba vật phẩm tiếp theo đây đều xuất phát từ tay cùng một vị đại năng —— đó chính là Quy Tàng Tông Huyền Vi Chân Nhân, Tạ Chước."

"Vật phẩm đầu tiên là trận pháp... Cửu thiên sắc lệnh phong vân tụ, thập địa quy nguyên nhật nguyệt hôn —— Cửu Thiên Thập Địa Trận. Đây là một phòng ngự pháp trận có phạm vi cực lớn. Nguyên bản của nó là tiên phẩm phòng ngự pháp trận lưu truyền từ thượng cổ. Qua tay Tạ Chân Nhân cải tiến, trận pháp này cho phép tu sĩ từ Kim Đan kỳ trở lên đều có thể dễ dàng thúc giục. Một khi đại trận triển khai, trong vòng một nén nhang có thể ngăn cản toàn lực công kích của một tu sĩ Phản Hư kỳ!"

...... Cảnh giới Phản Hư?!

Khán đài lập tức bùng nổ một trận xôn xao kinh ngạc.

Phải biết rằng, hiện nay ở Tu Tiên giới, số lượng tu sĩ đạt đến Hợp Đạo, Độ Kiếp kỳ chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai nấy đều là nhân vật trấn phái của các tông môn đỉnh cấp, người thường cả đời chưa chắc đã được thấy mặt. Còn tu sĩ Phản Hư kỳ tuy có nhiều hơn một chút, nhưng cũng đã đủ tư cách đứng trong top 100 của Thiên Bảng.

Mà cái trận pháp này, chỉ cần Kim Đan cảnh là dùng được.

Khoảng cách giữa Kim Đan và Phản Hư là một trời một vực, khác nào lấy trứng chọi đá.

Điều này không có nghĩa là mua trận pháp về rồi đi chọc giận tu sĩ Phản Hư để thử nghiệm... Mà nó chứng tỏ rằng, trong tuyệt đại đa số tình huống nguy hiểm, trận pháp này chính là một tấm kim bài miễn tử!

"Tạ Chân Nhân quả nhiên danh bất hư truyền! Tuy tu vi của ngài ấy chỉ ở Hóa Thần, nhưng xét về trận pháp nhất đạo, ngài ấy thực sự là thiên tài có một không hai đương thời!"

"Chứ còn gì nữa, dù sao cũng là quan môn đệ t.ử của Đông Thần Đạo Quân. Nếu không có chút tài năng kinh thế, làm sao lọt vào mắt xanh của Đạo Quân được?"

Bỏ qua hiệu ứng "người hâm mộ" của Tạ Chước ở Tu Tiên giới, đại đa số mọi người đều không mảy may nghi ngờ về độ thật giả của trận pháp này. Dù sao cái danh tiếng lù lù trên đầu Tạ Chước là Quy Tàng Tông...

Là đệ nhất đại tông của Cửu Châu, chẳng lẽ trưởng lão của họ lại đi lừa đảo bán t.h.u.ố.c dạo chắc?

Nữ tu trên đài mỉm cười duyên dáng, hàm răng trắng bóng hé mở:

"Vì trận pháp này có ba bộ, nên theo ý của chưởng quầy chúng tôi, sẽ để chư vị ở đây công bằng cạnh tranh, ba người trả giá cao nhất sẽ sở hữu. Mỗi lần tăng giá tối thiểu một ngàn thượng phẩm linh thạch. Giá khởi điểm là —— 80 vạn thượng phẩm linh thạch."

80 vạn linh thạch. Một mức giá không cao cũng không thấp cho một mạng sống.

Rất nhanh, tiếng hô giá bắt đầu vang lên khắp khán đài. Vì có tới ba bộ, nên rất nhiều người đều muốn thử vận may...

"100 vạn!"

"120 vạn!"

"150 vạn!"

"190 vạn!"

Nghe giá cả liên tục leo thang, bên tai Tuân Diệu Lăng như vang lên tiếng nhạc du dương của cơn mưa linh thạch đang rơi vào túi mình.

Hạnh phúc quá đi mất.

......

Khi buổi đấu giá sắp sửa kết thúc, một bóng lang yêu áo xám khác cùng với Thương Lẫm Trưởng lão cũng đã khoan t.h.a.i đến muộn. Ba con yêu quái cùng nhau nằm rạp trên mái hiên quan sát.

"Trưởng lão, ngài mau nhìn xem, kia có phải là Thiếu Chủ không!"

Thương Lẫm vỗ mạnh một cái xuống mái ngói, kích động: "Đúng là Thiếu Chủ rồi!"

"Sao Thiếu Chủ lại đi chung với người của tiên môn? Cô nương ngồi cạnh ngài ấy là ai?"

Lông mày Thương Lẫm nhíu chặt lại. Hắn trầm mặc đ.á.n.h giá bóng lưng kia hồi lâu, rồi trầm giọng nói:

"Quy Tàng Tông, Tuân Diệu Lăng..."

Lang yêu Giáp ngơ ngác: "Tuân Diệu Lăng là ai?"

Lang yêu Ất nhanh nhảu: "Là ngôi sao mới nổi gần đây của Nhân tộc, nghe đồn là đệ nhất Kim Đan trên Nhân Bảng đấy."

Lang yêu Giáp: "Đệ nhất Kim Đan... Mau nhìn kìa, nàng ta cũng đeo kiếm! Chẳng lẽ nàng ta chính là tên tà tu đã mua Thiếu Chủ ở Quỷ Lâu hôm nọ?"

Lang yêu Ất hoảng hốt: "Cái gì? Nhân tộc tu sĩ này rõ ràng xuất thân danh môn chính phái, sao lại là tà tu được ——"

Thương Lẫm Trưởng lão bực bội cắt ngang lời bọn chúng: "Tất cả câm miệng cho ta!"

Với nhãn lực già đời của Thương Lẫm, dĩ nhiên hắn có thể nhận ra những vết thương trên người Thiếu Ngu đã được chữa trị cẩn thận.