Sư Muội Đừng Cuốn, Sư Môn Chúng Ta Đã Vô Địch

Chương 90



Edit: Mèo

Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen

___

CHƯƠNG 91 ĐỪNG ĐỨNG NHÓN GÓT  

"Thất sư huynh."

 

"Hả?"

"Huynh có nhận ra không? Chúng ta càng đi đường càng hoang vắng."

"Ừm."

"Ừm?" Ngự Đan Liên nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thanh Minh.

Chỉ thấy hắn bỗng nhiên cất bước nhanh hơn, đi đến một con phố treo đầy những chiếc lồng đèn muôn màu muôn vẻ.

Thế nhưng, cảnh sắc xung quanh thoắt cái đã trở nên âm trầm lạnh lẽo, Ngự Đan Liên cảm thấy từng đợt âm khí lượn lờ khắp nơi.

"Đến rồi." Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng.

Ngự Đan Liên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên con phố ấy người qua kẻ lại tấp nập, song những người kia...

Đều nhón chân mà đi, thân ảnh nhẹ bẫng như không có trọng lượng.

Diệp Thanh Minh vừa xuất hiện, bọn họ liền dừng bước, nhất tề cúi mình hành lễ: "Thành Chủ đại nhân!"

Ngự Đan Liên nhận ra rằng những quỷ hồn này khác xa đám cô hồn dã quỷ nơi Tử Thành trước đó.

Bọn họ biết mở miệng nói chuyện, có thể tự suy nghĩ, thậm chí còn rất biết cách ăn mặc.

Ngay lúc này, một nữ quỷ da trắng tựa tuyết, mày xanh môi đỏ*, vội vàng tiến đến: "Thành Chủ đại nhân sao lại hạ cố đến Chợ Quỷ vậy? Hôm nay là đêm giao thừa, vạn quỷ mừng vui, ngài cũng muốn hòa vào náo nhiệt sao?"

*"Mày xanh môi đỏ" là một cách nói để miêu tả vẻ ngoài xinh đẹp, thường dùng trong văn chương hoặc lời nói hàng ngày để nhấn mạnh nét quyến rũ, yêu kiều của một người — thường là phụ nữ.

Mày xanh (lông mày xanh) không có nghĩa đen là lông mày màu xanh lá, mà ám chỉ lông mày được kẻ đậm nét, trau chuốt, sắc sảo (trong văn hóa Á Đông, lông mày đẹp thường được miêu tả là thanh mảnh, uốn lượn mềm mại như vầng trăng non).

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

 

Môi đỏ nghĩa là môi hồng hào, đỏ mọng — biểu tượng của sự quyến rũ, khỏe mạnh.

 

Diệp Thanh Minh khẽ gật đầu, tay còn lại buông Ngự Đan Liên xuống đất.

Khoảnh khắc đôi chân nàng vừa chạm đất, Ngự Đan Liên theo phản xạ nắm chặt lấy ống quần của hắn.

Với thân hình bé nhỏ hiện tại, từ góc độ của nàng chỉ có thể nhìn thấy từng đôi chân nhón gót, phiêu phiêu như mây khói.

Diệp Thanh Minh cảm nhận được ống quần bị nàng níu lấy, lập tức đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, nhẹ nhàng gỡ ra khỏi vạt áo mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Phi Ngọc, dẫn nàng đi dạo Chợ Quỷ một đêm đi."

"Tiểu Đoàn Đoàn, sư huynh còn có việc, muội theo Phi Ngọc đi chơi trước, nửa đêm huynh sẽ đến đón muội."

Ngự Đan Liên ngước nhìn đôi chân dài của Phi Ngọc, ánh mắt rơi xuống đôi chân nàng.

Nàng đi một đôi hài thêu đỏ tinh xảo, bàn chân trắng như ngọc, mũi chân khẽ nhón lên.

Ngự Đan Liên lập tức nín thở: "Sư huynh, muội không…"

Chưa kịp nói hết câu, cánh tay nàng đã bị Phi Ngọc kéo đi.

Phi Ngọc khẽ cười nói: "Thành Chủ đại nhân yên tâm, cứ giao tiểu chủ nhân cho ta!"

"Nếu có sơ suất, ta hỏi tội ngươi!."

Diệp Thanh Minh vừa dứt lời liền biến mất, để lại Ngự Đan Liên đứng giữa đám quỷ đông đúc, lòng ngổn ngang.

Hỏng rồi, nàng lại thấy sợ rồi phải làm sao đây!

Vốn tưởng mình đã vượt qua được bóng ma sợ quỷ, nào ngờ...

Nàng chỉ không sợ loại quỷ vừa nhìn thấy nàng là đã run rẩy bỏ chạy tứ tán thôi!

Còn đám quỷ này rõ ràng là có đầu óc.

Một luồng khí lạnh dâng lên từ tận đáy lòng.

"Tiểu Đoàn Đoàn, muội muốn đến đâu chơi nào?"

Phi Ngọc nhón chân, ngồi xổm xuống, mỉm cười nhìn nàng.

Ngự Đan Liên cứng đờ cả người, suýt nữa thì đã theo bản năng rút xá lợi hoàn ra đập nàng mấy cái.

Nhưng nàng cố nhịn xuống.

Dẫu sao vị này tuy là quỷ, nhưng cũng là quỷ của thất sư huynh nàng.

Tuy rất đáng sợ nhưng nàng cũng không thể thất lễ.

Nàng đành cứng ngắc nói: "Đi đâu cũng được… chỗ nào ít quỷ là tốt nhất."

Phi Ngọc nhìn vẻ mặt cứng đờ của Ngự Đan Liên, bất giác phì cười: "Tiểu chủ nhân Đoàn Đoàn, muội… sợ ta sao?"

Ngự Đan Liên im lặng một thoáng, rồi khẽ đáp: "Không sợ."

Nói đùa gì chứ, trước mặt quỷ mà để lộ ra chuyện mình sợ Chợ Quỷ khác nào tự tìm chết?

Phi Ngọc ra chiều suy tư, đảo mắt nhìn quanh, bỗng rút từ bên hông ra một tấm lệnh bài đen kịt, giơ cao khỏi đỉnh đầu.

Giọng nàng ngân nga như chuông đồng: "Chúng quỷ nghe lệnh!"