Sự Lương Thiện Méo Mó Của Cô Em Gái Thánh Mẫu

Chương 3



Trong nguyên tác giấc mơ kia, nó thuê luật sư cho Lâm Tuyền, còn đứng ra thay tôi viết đơn xin giảm nhẹ hình phạt cho hắn, công khai lên tiếng ủng hộ hắn ngay tại tòa.

Thậm chí nó còn dõng dạc phát biểu trước phiên tòa, yêu cầu thẩm phán cho “người lầm đường” một cơ hội làm lại cuộc đời.

Trong mắt nó, kẻ phạm tội thì xứng đáng được tha thứ.

Còn nạn nhân như tôi, thì chỉ nên âm thầm chịu khổ.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Tôi không hiểu.

Sự “thiện lương” của nó, vì sao không dành cho chị ruột của nó, mà lại dốc hết lòng vì một gã tội phạm không còn tính người?

Hôm đó, tôi bị chọc tức đến ngất ngay tại phiên tòa.

Ba mẹ tôi cũng giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó.

Nhưng nó chẳng thấy mình sai.

Một bên thì vắt óc tìm cách giảm án cho Lâm Tuyền, một bên thì đăng tải “trải nghiệm cảm động” của tôi lên mạng.

Trong “bài văn nhỏ” của nó, tôi là con sói mắt trắng vô ơn, phản bội người cứu mình.

Chuyện Lâm Tuyền cưỡng h.i.ế.p tôi khi tôi hôn mê, ép tôi uống thuốc, ép đưa tôi về sống ở một thôn hẻo lánh, giam cầm tôi suốt ba năm, coi tôi như vật sở hữu riêng…

Vào miệng Du An Hạ, lại biến thành một câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, tình yêu bi thương mà lãng mạn.

Nó viết rằng: Lâm Tuyền đã cứu tôi khi tôi rơi xuống núi, chăm sóc tôi chu đáo suốt ba năm, rồi giữa hai người nảy sinh tình cảm, tôi còn mang thai con của anh ta.

Vậy mà sau khi về nhà, tôi vì tham luyến sự xa hoa nơi thành thị, lại vong ân bội nghĩa, kiện cả “ân nhân cứu mạng” ra tòa.

“Chính nghĩa” trong mắt Du An Hạ không thể chấp nhận những gì tôi làm, nên nó mới quyết tâm giúp đỡ một “người đàn ông chất phác, lương thiện”.

Nó vốn là sinh viên luật, lại là em gái ruột của tôi — những lời nó nói đương nhiên càng khiến người ta tin tưởng.

Kết quả là, tôi – người bị hại – lại trở thành con sói mắt trắng vô ơn bạc nghĩa trong miệng những cư dân mạng không biết đầu đuôi câu chuyện.

Còn tên buôn người Lâm Tuyền thì lại trở thành đối tượng được thương cảm, được tung hô.

Du An Hạ liên kết với cư dân mạng, viết đơn kiến nghị tập thể xin giảm án cho Lâm Tuyền.

Cuối cùng, thật sự đã thành công giúp hắn được xử nhẹ hơn.

Còn tôi thì sao?

Tôi bị dư luận mạng tấn công đến mức trầm cảm, và cuối cùng bị chính tay em gái ruột của mình đẩy vào con đường chết.

Nhưng bây giờ tôi đã biết trước được nội dung câu chuyện.

Vậy nên tôi sẽ không ngồi yên chờ c.h.ế.t nữa.

Sau khi bàn bạc với ba mẹ, tôi quyết định lấy thân phận một nạn nhân bị bọn buôn người bắt cóc, chấp nhận phỏng vấn trong chương trình thời sự pháp luật của địa phương — phát trực tiếp toàn bộ quá trình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù phải xé toạc vết thương, dù m.á.u có chảy đầm đìa, tôi cũng phải khiến kẻ buôn người ấy phải trả giá!

Còn Du An Hạ…

Tôi thật sự muốn xem, nó sẽ giải thích thế nào về chuyện ba năm trước — tại sao lại giấu nhẹm tung tích của tôi với ba mẹ?



Để tôi không quá căng thẳng, ba mẹ cũng ngồi cạnh tôi trong phòng ghi hình.

Người dẫn chương trình đã nghe qua câu chuyện của tôi từ trước, nhưng khi buổi phỏng vấn chính thức bắt đầu, mắt chị ấy vẫn còn đỏ hoe.

Chị ấy mỉm cười nhẹ với tôi, dịu dàng nói:

“Cảm ơn cô Du đã dũng cảm lên tiếng. Sự can đảm của cô sẽ là tiếng nói tiếp sức cho hàng vạn phụ nữ khác.”

“Các khán giả thân mến, cô Du – một nạn nhân từng bị giam giữ suốt ba năm – sẽ kể lại câu chuyện của mình, giúp mọi người cảnh giác. Mọi chuyện bắt đầu từ ba năm trước…”

“Hắn cưỡng h.i.ế.p tôi. Trong lúc đó, để tôi không kêu la, hắn nhiều lần đ.ấ.m thẳng vào đầu tôi.”

“Lúc ấy tôi vốn đã bị thương, hoàn toàn không có sức phản kháng. Tôi…”

Năm đó tôi hai mươi tuổi, còn là một sinh viên đại học.

Nếu không gặp Lâm Tuyền, bây giờ tôi có thể đã có vô số khả năng.

Có lẽ tôi đã học lên cao học, có lẽ tôi đã có công việc ổn định, biết đâu còn đang yêu một ai đó, trải qua một mối tình ngọt ngào.

Chứ không phải mang theo một thân thể tàn tạ, đêm nào cũng giật mình tỉnh dậy giữa cơn ác mộng, vùng vẫy trong sợ hãi và tuyệt vọng.

Ở nơi đó, những người phụ nữ bị lừa bán hay bị bắt cóc đến, thậm chí còn chẳng được coi là con người.

Thú nuôi còn có nhiều quyền được tôn trọng hơn chúng tôi.

Năm đầu tiên, tôi luôn chống cự.

Cũng chính vì vậy, tôi liên tục bị đánh đập.

Lâm Tuyền nhốt tôi trong một căn hầm chật hẹp, không cho một giọt nước hay một hạt cơm, ép tôi phải cầu xin hắn.

Khi tôi gần như mất ý thức, hắn cưỡng ép tôi…

Giữa chừng mới vứt cho tôi chút đồ ăn — như thể đang huấn luyện một con vật.

Nhưng tôi là người. Tôi không dễ bị khuất phục như vậy.

Tôi bị nhốt trong hầm suốt một năm trời.

Nơi đó không có ánh sáng, chất thải chất đống ngay bên cạnh, mùi hôi thối đến nghẹt thở.

Chỉ cần tâm lý yếu một chút, tôi đã phát điên cả trăm lần rồi.

Thấy tôi vẫn không chịu cúi đầu, Lâm Tuyền liền đem tôi “giao” cho một kẻ biến thái để “huấn luyện”.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com