Sự Chiếm Hữu Của Mẹ Chồng

Chương 8



"Ngôn Ngôn, đừng như vậy, dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh."

"Mẹ anh thì sao?" Tôi đang tức giận.

Da đầu tôi tê dại.

"Vương Xuyên, anh suy nghĩ kĩ một chút, nếu hôm nay anh cùng mẹ trở về, cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ kết thúc. Đương nhiên, tôi vẫn có năng lực xử lý căn nhà đó."

Mẹ chồng tôi không hiểu pháp luật, nhưng con trai bà thì hiểu.

Anh cúi đầu lưỡng lự một lúc rồi cuối cùng cũng kéo tôi lại.

Anh ấy thì thầm:

"Ngôn Ngôn, ngoan ngoãn đi. Chuyện này anh đã quyết định rồi, mẹ vẫn sẽ ở cùng chúng ta, anh sẽ ở lại chăm sóc em."

Anh đẩy mẹ mình ra khỏi cửa.

Tôi không biết anh đã nói gì.

Nhưng sau khi nghe xong, mẹ chồng quay người rời đi mà không gây thêm phiền toái gì nữa.

Mẹ chồng tôi biến mất vài tuần và không thấy quay trở lại.

Vương Xuyên vẫn như trước.

Cuối tuần sẽ về nhà với mẹ chồng hai ngày và bình thường sẽ ở với tôi.

Hai tháng sau, mẹ chồng bất ngờ gọi cho tôi:

"Ngôn Ngôn, hôm nay con và Tiểu Xuyên có về ăn cơm không?"

Có niềm vui trong giọng nói của bà ta.

Trong tiềm thức tôi muốn từ chối. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì bà ta đã vội nói như biết tôi sẽ từ chối:

"2 đứa quay về đi, mẹ sẽ nói với 2 đứa một việc rất quan trọng."

Sợ tôi không nghe được, bà nhấn mạnh.

"Đây là một việc lớn, một chuyện đáng ăn mừng."

Khi tôi và Vương Xuyên về đến nhà, bà ta đã ném cho tôi một bản báo cáo kiểm tra.

Trái tim tôi ngừng đập.

Bản báo cáo này nhìn rất quen. Hóa ra đó là một tờ báo cáo siêu âm.

Mẹ chồng cười với những nếp nhăn trên mặt:

"Con trai, con đã biết chuyện của mẹ rồi. Ngôn Ngôn có mẹ nó chăm sóc, nên con hãy quay về đây và chăm sóc mẹ đi."

Nói đến đây, bà không quên tự hào nói:

"Thế nào? Mẹ thật tuyệt vời đúng không? Mẹ từng tuổi này rồi mà còn có thể sinh cho con 1 đứa em trai đấy.”

Vương Xuyên ôm lấy tờ giấy siêu âm với vẻ không thể tin nổi.

Sau khi đọc đi đọc lại, cuối cùng anh cũng phải tin.

“Mẹ, không phải mẹ chỉ đang đùa thôi sao?”

Vương Xuyên đập tờ báo cáo lên bàn, giọng nói run run.

"Mẹ bao nhiêu tuổi? Bây giờ mẹ còn muốn đẻ con, mẹ muốn người ngoài cười vào mặt nhà mình à?”

Mẹ chồng vẫn mỉm cười nhìn Vương Xuyên.

Bà liếc nhìn Vương Xuyên với vẻ mặt "con không hiểu":

"Sao vậy? Thì mẹ sẽ không cho người khác biết? Từ nay đứa trẻ này sẽ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của con."

Vương Xuyên cau mày đến mức có thể bóp c.h.ế.t một con muỗi:

"Ghi dưới tên tụi con? Ngôn Ngôn và con còn chưa có con, tại sao lại ghi dưới tên chúng con?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com