Lúc này thân thể to lớn bị tê liệt trên giường, hai tay vẫn bị bàn tay Vương Xuyên nắm chặt.
Vương Xuyên tựa hồ đã thức mấy đêm, hai mắt đỏ ngầu.
Thấy tôi tới, anh đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn:
"Ngôn Ngôn, em tới đây, em cũng không biết đâu. Trực giác của mẹ anh thực sự rất chính xác, bà cảm thấy có gì đó không ổn nên yêu cầu đến bệnh viện khám thai."
Anh thở phào nhẹ nhõm:
“May mắn thay, khi tụi anh đến bệnh viện, khám thì phát hiện dây rốn của bé bị xoắn, khi bé ra ngoài thì mặt tím tái hết rồi.”
“Đứa bé này mới hơn bảy tháng tuổi, phải nằm trong lồng ấp một thời gian.”
Tụi tôi đã lâu như vậy không gặp, thế nhưng khi Vương Xuyên nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên chính là nói cho tôi biết mẹ anh ta như thế nào.
Tôi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Mẹ chồng tôi trông cũng khá vui vẻ.
Bà cố gắng cử động cơ thể và lại vỗ nhẹ vào đầu giường:
"Ngôn Ngôn, con tới ngồi đi."
Bà mỉm cười với nụ cười trên môi:
“Bây giờ hai nhà chúng ta có thể coi là người một nhà rồi. Đợi mẹ xuất viện sẽ đi làm thủ tục để đứa bé dưới tên con. Nhà con có nhiều nhà, bố con lại không có con trai. Thế thì cứ để em trai con thừa kế là được. Từ giờ trở đi, cả hai con sẽ vừa có một em trai và một đứa con trai.”
Vương Xuyên cũng đồng ý:
"Thật tình cờ, Ngôn Ngôn đã trở về, sau này chúng ta sẽ có thêm mấy đứa con, đến lúc đó trong nhà sẽ rất náo nhiệt."
Tôi nheo mắt nhìn anh cười nửa miệng:
"Có con? Tại sao tôi phải sinh con với anh?"
Anh sửng sốt:
“Chúng ta là vợ chồng, có con là chuyện bình thường mà em?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười:
“Cuộc hôn nhân của chúng ta đã tan vỡ từ lâu rồi, anh không biết sao?”
Vương Xuyên có chút bối rối:
"Ngôn Ngôn, em đang nói cái gì vậy?"
Tôi lắc lắc chiếc điện thoại của mình với anh ấy:
“Chúng ta đã ly thân ở 2 nơi khác nhau nửa năm rồi chưa hề có một cuộc điện thoại nào, hôn nhân chẳng phải đã tan vỡ sao?”
Anh ta sửng sốt một lúc rồi vội vàng giải thích:
“Mẹ anh sợ ồn ào, lại sợ em bận nên anh mới không bao giờ gọi điện cho em.”
Nói xong, anh ta cẩn thận ngước mắt lên nhìn tôi:
"Ngôn Ngôn, em là vì chuyện này nên tức giận sao? Em biết không, cái thai của mẹ anh..."
Tôi lắc đầu và lấy trong túi ra một tập tài liệu:
"Ký tên để chúng ta có thể gặp nhau tại toà và ly hôn trong hoà bình."
Anh ta cầm tập tài liệu lên, liếc nhìn bìa, vẻ mặt lập tức thay đổi:
"Từ Ngôn Ngôn, ý em là gì? Những gì cô hứa trước đó đều là dối trá với tôi?"
Thỏa thuận ly hôn này là văn bản tôi đã soạn thảo khi lần đầu tiên đến thành phố khác.