Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 4



Khi đó Giang Nguyệt Vi cũng nghĩ theo hướng này, nhưng bây giờ nghĩ lại cô mới nhận ra rằng, dù cho có ly hôn thật thì sao, chẳng lẽ cô không phải người nhà họ Giang sao? Cô không thể quay lại nhà họ Giang à?

Lúc trước khi anh trai Giang Tinh Quốc bị ngã gãy chân thành người què, là cô bỏ học về quê giúp đỡ chăm sóc, cô đi theo người lớn ra đồng làm ruộng, cùng những người khác đi sớm về khuya. Khi anh trai muốn kết hôn em gái muốn đi học nhưng thiếu tiền, cũng là nhờ cô gả cho Hà Hiểu Phong mới cầm được sính lễ về nhà, sau khi kết hôn cũng không ít lần cô dựa vào tay nghề của mình kiếm tiền hỗ trợ cho nhà họ Giang.

Hiện tại lại bởi vì chuyện cô muốn ly hôn mà bị ghét bỏ bằng mọi cách, làm sao mà người ta không cảm thấy buồn cho được?

Nhìn thấy bầu không khí lại lâm vào tình trạng bế tắc, Giang Hướng Quân vội nói: “Được rồi đừng cãi nữa.”

Ông nói xong rồi quay qua nhìn Giang Nguyệt Vi, tận tình khuyên bảo: “Nguyệt Vi, con nghe mẹ con đi, mẹ con cũng chỉ muốn tốt cho con, con ly hôn sẽ mang tiếng xấu, dù có tái hôn cũng chỉ có thể làm mẹ kế cho nhà người ta, còn không đáng tin bằng nhà họ Hà, chỉ cần con không đồng ý ly hôn thì bọn họ cũng không có cách ép buộc con, xong rồi nhận một hai đứa trẻ của họ hàng bên ấy làm con trên danh nghĩa, cuộc đời cứ trôi qua vậy thôi.”

Giang Nguyệt Vi nghe thấy vậy thì cắn chặt môi, trước giờ nhà họ Giang vẫn luôn nghèo khó, Giang Hướng Quân khó khăn lắm mới cưới được vợ, cho nên người cha ruột này của cô từ xưa đến nay chỉ biết nghe lời vợ.

Ngay cả anh trai Giang Hướng Quân cũng giống vậy, cực kỳ nghe lời vợ, cho nên cô cũng không trông mong hắn giúp cô chống đỡ cái gì cả.

Hiện tại, trái tim cô đã c.h.ế.t lặng, sự thật là trong lòng bọn họ dù là cô không thể sinh hay Hà Hiểu Phong không thể sinh, tóm lại ly hôn là chuyện đáng xấu hổ, không thể ly hôn.

“Con biết rồi.” Cô không muốn nói thêm gì nữa, cũng không muốn phí công đi tranh luận với họ về một chủ đề không có kết quả, cho nên cô quyết định từ bỏ ý định nói với họ rằng cô muốn ly hôn, chỉ còn chờ c.h.é.m trước tấu sau.

Lý Mỹ Ngọc nhìn thấy thái độ của cô thì cũng dịu lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi, giọng điệu của bà cũng nhẹ nhàng hơn: “Hôm nay con cứ ở đây trước đi, chờ khi nào mẹ tìm được phương thuốc cổ truyền mới thì con phải về bên đấy ngay, sau đó uống vài tháng có khi lại có kết quả.”

Lý Mỹ Ngọc cứ nhắc đi nhắc lại liên tục, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn nói tiếp nữa, chỉ nghe tai này lọt tai kia, chờ đến khi bà nói xong thì cô cũng ăn cơm xong rồi.

Giang Nguyệt Vi còn muốn ở lại nhà họ Giang, cho nên ăn cơm nước xong cô đi rửa chén ngay, Lý Mỹ Ngọc nhìn thấy cô đã bình tĩnh lại cũng yên tâm đi làm việc.

Trước khi đi, Giang Nguyệt Hà chạy đến phòng bếp, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đang bận rộn cô bé muốn nói lại thôi.

Giang Nguyệt Vi nhìn thấy cô bé, nhớ đến thái độ ban nãy của em gái, cô khẽ cười: “Sao vậy?”

Giang Nguyệt Hà cũng cười: “Nếu chị không hạnh phúc thì cứ ly hôn đi, em nhất định sẽ ủng hộ chị.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì sững sờ, hình như kiếp trước Nguyệt Hà cũng ủng hộ cô như vậy, nhưng mà lúc ấy cô cũng cảm thấy ly hôn là chuyện đáng xấu hổ như Lý Mỹ Ngọc, huống hồ cô còn không thể sinh con, muốn tái hôn cũng rất khó, cho nên lúc ấy cô không hề nghĩ đến chuyện ly hôn, không ngờ sau khi sống lại Nguyệt Hà vẫn đối xử với cô như cũ mà không hề thay đổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô định thần lại, nhưng Giang Nguyệt Hà đã đi ra khỏi nhà bếp.

Trái tim cô dường như có một làn nước ấm áp tràn vào, khiến cả người cô đều ấm lên, trong gia đình này vẫn có người ủng hộ cô, điều này càng củng cố ý định ly hôn của cô.

Kiếp trước khi ly hôn, Giang Nguyệt Vi không có được gì cả, cô chỉ biết rời khỏi nhà họ Hà với túi xách ngổn ngang, bây giờ sống lại, cô sẽ không ngu ngốc như kiếp trước nữa, chỉ là sau khi sống lại cô không biết trên đời này có thay đổi điều gì không, không biết người phụ nữ tên Chung Bảo Ý có còn làm việc trong hợp tác xã không?

Vì vậy, trước khi Hà Hiểu Phong về đến nhà, cô phải lên xã để tìm hiểu tình hình của Chung Bảo Ý.

*

Lúc này đã gần hai giờ chiều, quãng đường đi từ nhà ra công xã mất hơn một tiếng, mà vừa rồi Lý Mỹ Ngọc còn dặn cô buổi chiều có rất nhiều việc phải làm, Giang Nguyệt Vi không muốn có thêm rắc rối cho nên quyết định ngày mai mới đi công xã lần nữa.

Cô rửa sạch bát xong lại mang quần áo người trong nhà giặt sạch, cả buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua, buổi tối nhóm người Lý Mỹ Ngọc trở về, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi đã làm hết việc trong nhà gọn gàng sạch sẽ, vốn còn định ân cần dạy bảo một trận cũng không còn sức để nói rồi.

Đêm đầu tiên trọng sinh trở về, giường vẫn là cái giường của trước kia, nhưng có lẽ đã thông suốt nên Giang Nguyệt Vi cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, ngược lại Giang Nguyệt Hà ngủ ở giường bên kia, thỉnh thoảng ván giường có tiếng “cót két” lặp đi lặp lại, dường như có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô.

Cô bé không nói, Giang Nguyệt Vi cũng không muốn nói nhiều, đêm nay, cô ngủ rất say, hôm sau cô thức dậy từ rất sớm, ăn sáng xong liền thay quần áo sạch sẽ, lại tìm bừa cái cớ nói với Lý Mỹ Ngọc rồi đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày họp chợ, buổi sáng sẽ có một chiếc xe buýt liên thôn chạy qua, khi Giang Nguyệt Vi đi tới đường cái thì cũng đúng lúc xe buýt liên thôn chạy đi, cô vừa ba chân bốn cẳng chạy vừa hô dừng xe, đuổi theo một lúc lâu mới bắt kịp.

Hôm nay cô dậy sớm, lúc này trong xe còn chưa đông người lắm, chỉ là chỗ ngồi đã hết từ lâu, vừa đứng vững thì nghe thấy có người hỏi: “Nguyệt Vi, cháu lại về nhà mẹ đẻ à?”

Giọng nói này hơi quen, Giang Nguyệt Vi đảo mắt, đợi đến khi thấy người bên cạnh mình là Mã Thúy Hoa không cùng trong đội sản xuất với nhà họ Giang, trong lòng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên, Mã Thúy Hoa lại nói: “Dăm ba bữa cháu lại về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cháu không ý kiến gì sao?”

Tuy Giang Nguyệt Vi không muốn phản ứng với bà ta chút nào, nhưng lại muốn chặn miệng bà ta nên chỉ có thể nở nụ cười rồi nói: “Về nhà mẹ đẻ cũng đâu phải là chuyện gì đáng xấu hổ, mẹ chồng tôi sẽ không có ý kiến gì.”

Nhưng cô không ngờ câu nói này của mình lại càng khiến cho đối phương dây dưa không dứt, Mã Thúy Hoa lại nói: “Chuyện này cũng đúng, vậy bây giờ mẹ chồng cháu còn giục cháu ly hôn không?”

Mọi người đều là người của đại đội gần đó, hai bên đều quen biết nhau, Mã Thúy Hoa biết chuyện của Giang Nguyệt Vi cũng là bình thường, nhưng ý đồ xấu của bà ta rất rõ ràng, Giang Nguyệt Vi cau mày gần như vô hình, cũng không muốn thảo luận chuyện riêng của mình ở nơi đông người.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com