Giang Nguyệt Hà nhìn thần sắc cô đã thoải mái hơn, còn có thể vừa nói vừa cười, dáng vẻ thật giống như không hề bị những lời vừa rồi của mẹ làm ảnh hưởng đến tâm trạng, liền dạ một tiếng, lại nhắc tới vấn đề mình lo lắng: “Vậy kế tiếp chị có tính toán gì không?”
Giang Nguyệt Vi biết Nguyệt Hà luôn luôn lo lắng cho mình, cũng giống như kiếp trước vậy, đáng tiếc khi đó cô đã phụ lòng tốt của Nguyệt Hà. Bây giờ nghe cô bé hỏi lại, liền nghiêm túc nói: “Chị cũng đã tìm việc ở tiệm cơm công xã, hẳn là mấy ngày nữa sẽ dọn ra ngoài ở.”
Sợ cô bé nghĩ nhiều, Giang Nguyệt Vi lại nói: “Tiệm cơm không cung cấp chỗ ở, nhà chúng ta lại cách nơi đó quá xa, cho nên chị định thuê phòng ở đó.”
Giang Nguyệt Hà nghe vậy kinh ngạc, cô bé cảm giác chị mình mấy ngày này hình như trở nên có chút kỳ quái, trước kia sống c.h.ế.t không muốn ly hôn, bây giờ đột nhiên gạt bọn họ ký đơn ly hôn, trước kia mẹ nói cái gì cô liền nghe cái đó, đêm nay không chỉ không nghe còn phản bác lại lời mẹ, bây giờ còn lập tức tìm được công việc liền muốn dọn ra ngoài?
Mặc dù trở nên quái dị, nhưng cô bé lại rất thích chị mình có chủ kiến như vậy!
“Vậy chị có đủ tiền không?”
Cô bé vội hỏi: “Chỗ em còn một chút tiền, hay là chị…”
“Đủ!”
Giang Nguyệt Vi cười ngắt lời cô bé, tuy rằng Nguyệt Hà rất kín miệng, sẽ không nói chuyện của mình ra ngoài, nhưng chuyện cầm một ngàn đồng, cô không có ý định nói: “Lúc trước chị có tiết kiệm một ít tiền, đủ dùng rồi, em cứ giữ lại mà tiêu đi.”
Giang Nguyệt Hà biết Giang Nguyệt Vi có tay nghề, cho nên cũng không cầm thấy kỳ quái vì sao cô lại có tiền tiết kiệm: “Được, vậy chị cứ đi làm trước đi, sau này cho dù mẹ nói gì thì chị cũng đừng quá để ý, mẹ chính là người như vậy, suy nghĩ nhất thời không thay đổi được, người khác nói gì chị cũng không cần quan tâm, dù sao chúng ta cũng không ăn đồ nhà bọn họ......”
Nghe cô bé lải nhải, Giang Nguyệt Vi nở nụ cười, cô sẽ không ngu ngốc nữa, cô sẽ không để suy nghĩ của những người khác làm ảnh hưởng đến quyết định của mình, sẽ không để dư luận vô vị cản trở, cô muốn sống thật vui vẻ, cô muốn sống thế nào thì sống thế đó.
Cô nhìn Giang Nguyệt Hà ừm một tiếng, sắc mặt bình tĩnh vớt hết chút mì cuối cùng, uống xong canh mới nói: “Mì em gái chị nấu rất ngon nha.”
Trong nhà đã không còn thứ gì có thể ăn được, mì tối nay cũng chỉ bỏ vào chút ít, mùi vị có ngon hay không Giang Nguyệt Hà cũng biết.
Cô nói như vậy hẳn là muốn chuyển đề tài, cho nên cô bé không hỏi nữa, trực tiếp thu bát đi xuống phòng bếp.
Giang Nguyệt Vi nhìn bóng lưng cô bé rời đi, chỉ cảm thấy mắt nóng, mũi cũng cay cay.
Kiếp trước sau khi cô ly hôn không bao lâu, Nguyệt Hà cũng đi kết hôn, đối tượng kết hôn của cô bé đã có hai người anh trai, ngay từ đầu, gả qua đó cuộc sống cũng tạm ổn, có đôi khi cô bé còn tới thăm cô một chút, cũng khuyên nhủ cô, nhưng sau khi sinh con, cô bé liền bắt đầu bận rộn, sau đó lại vội vàng ứng phó quan hệ mẹ chồng nàng dâu và chị em dâu nên rất ít khi đến thăm cô, sau đó, sinh đứa thứ hai thì càng bận rộn hơn.
Sau này, khi Giang Nguyệt Vi nhìn thấy cô bé, chỉ cảm thấy cả người em gái mình bị cuộc sống đè ép đến già đi mười mấy tuổi.
Khi đó tất cả mọi người đều là người dưng nước lã, không ai quan tâm đến ai nữa.
Nguyệt Hà không hay đến khuyên cô nghĩ thoáng nữa, cũng không khuyên cô tái hôn nữa.
Chỉ là sau này khi mình ở trên giường bệnh, Giang Nguyệt Vi chỉ biết cô bé đã khóc rất lớn......
Làm lại một đời, Giang Nguyệt Vi không muốn trải qua những tháng ngày phiền lòng trước kia, cô cũng không muốn để Nguyệt Hà phải trải qua những tháng ngày phiền lòng như vậy, cô có thể tham gia thi đại học, như vậy Nguyệt Hà cũng có thể.
Chỉ là, chuyện ly hôn bây giờ cô vẫn còn chưa làm xong, cuối năm nay thi đại học, cô sợ là sẽ không kịp, chờ sau khi tin tức ly hôn và thi đại học truyền xuống, cô muốn nói chuyện với Nguyệt Hà một chút.
Bên ngoài gió thổi rất lớn, cái lạnh đầu thu cuốn vào trong phòng, ngay cả tiếng Lý Mỹ Ngọc phòng bên cạnh phát bực tức cũng thổi vào.
Giang Nguyệt Vi lấy lại tinh thần, cẩn thận lắng nghe, đại đa số đều là Lý Mỹ Ngọc mắng cô ngốc, mắng cô không biết tốt xấu, mắng cô liên lụy nhà họ Giang không ngẩng đầu lên được.
Mà Giang Hướng Quân cũng một mực khuyên nhủ: “Bà cũng đừng tức giận nữa, để cho con nó nghỉ ngơi một hai ngày đi, dù sao nó cũng đang mệt, chờ con hết giận, chính mình cũng nghĩ thông suốt, nếu thật sự không được thì ngày mai tôi lại khuyên nhủ nó lần nữa vậy.”
Vẫn muốn bắt cô không được ly hôn, Giang Nguyệt Vi sẽ không sinh ra bất kỳ kỳ vọng gì với cha mẹ ruột của mình nữa, bây giờ nghe những cuộc đối thoại này, trong lòng cô không có bất kỳ gợn sóng nào, chỉ một lòng nghĩ sáng mai phải đến tìm Hà Hiểu Phong lấy ly hôn, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vì vậy, ngày hôm sau, cô không cho Giang Hướng Quân cơ hội khuyên bảo mình, sáng sớm liền bò dậy, khi Giang Hướng Quân rời giường đi khắp phòng tìm người, cô đã cầm tài liệu ly hôn trên đường đến nơi Hà Hiểu Phong đang dưỡng thương - bệnh viện công xã.
Mặc dù Giang Nguyệt Vi dậy rất sớm, nhưng vì hôm nay không phải ngày họp chợ nên không có xe buýt đến công xã, cô đành phải dựa vào hai chân mà đi đến bệnh viện công xã, lúc đến bệnh viện đã là mười giờ sáng, cô tìm y tá hỏi một chút, rất nhanh liền tìm được phòng bệnh của Hà Hiểu Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một phòng bệnh chỉ hai người, một cái giường khác không có bệnh nhân nào nằm cả, cô cũng không thấy Hà Hiểu Phương và Hà lão đầu, trong phòng bệnh lúc này chỉ có Hà Hiểu Phong và Triệu Phượng Tiên.
Người đàn ông đang nửa nằm trên giường, mặt mũi thì bầm dập, tay trái quấn băng vải treo trên cổ, chân phải và bụng cũng gần như tất cả đều quấn băng vải màu trắng, quấn như thạch cao, trông đặc biệt buồn cười.
Mà Triệu Phượng Tiên đang ngồi ở đầu giường nói chuyện với hắn ta, Giang Nguyệt Vi vốn là muốn trực tiếp đi vào luôn nhưng vừa nghe thấy bọn họ đang nói về Chung Bảo Ý, cô rất nhanh dừng bước.
“Đúng rồi, bát tự của con với người đó cũng không tệ, hai đứa hợp nhau.”
Triệu Phượng Tiên cười nói: “Cái khác mẹ sẽ không nói, đến lúc đó hai người các con kết hôn, nhanh chóng sinh cho mẹ đứa cháu ẵm, con bây giờ cũng sắp ba mươi rồi, nếu như không chịu sinh đứa con, người khác sẽ hoài nghi con không thể sinh mất.”
Nói đến đây, Triệu Phượng Tiên lại tức giận đến xanh mặt, sáng sớm hôm qua Tiền Tú Quyên đã tìm tới cửa, hỏi mình bây giờ còn muốn để cho bà ta làm mai hay không, hình như động tĩnh đêm hôm trước có chút lớn, Tiền Tú Quyên đoán chừng là nghe được bọn họ đang nói cái gì, cho nên mới tới cửa quanh co lòng vòng hỏi.
“Đáng tiếc, tối hôm qua con lại cho người phụ nữ kia nhiều tiền như vậy, hiện tại lại không biết vì sao lại xảy ra chuyện như thế này, còn không biết khi nào mới có thể tốt lên, chuyện kết hôn của hai đứa nhất định sẽ chậm một chút so với kế hoạch.”
Hà Hiểu Phong nghe vậy có chút không vui, hắn mím chặt môi, một lát sau mới nói: “Không cần trì hoãn quá lâu, vết thương của con cũng không nghiêm trọng lắm, Mẹ mau đi xem xem ngày nào tốt trong hai tháng gần đây, mẹ quyết định sớm chút là được.”
Nghe hai người nói chuyện, Giang Nguyệt Vi đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thì ra hắn ta vẫn không thể chờ đợi được như đời trước, ngay cả chuyện bị thương cũng mặc kệ. Đúng là hắn ta vì Chung Bảo Ý muốn kết hôn mà một khắc cũng không để trì hoãn, xem ra hôm qua Tưởng Chính Hoa xuống tay với tên này vẫn còn nhẹ.
Trong cửa tiếp tục truyền đến thanh âm của Triệu Phượng Tiên: “Đây cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng nếu kết hôn thì nhà chúng ta dù sao cũng phải tiêu tiền, ngày hôm qua con cho người phụ nữ kia nhiều tiền như vậy, làm gì còn có tiền để đặt mua những thứ kia?”
Bên trong yên tĩnh trong chốc lát, thanh âm Hà Hiểu Phong mới truyền đến: “Mẹ trước tiên cứ liệt kê những thứ đó vào danh sách cho con, chuyện tiền nong thì để khi nào con quay về tìm người để lấy lương, lại đi mượn một ít.”
Nghe nói như thế, Giang Nguyệt Vi hơi cong mắt, cô bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng đời trước, khi hắn ta và Chung Bảo Ý kết hôn, khi đó tủ quần áo, bàn trang điểm, đồ dùng trong gia đình bọn họ đều đặt mua lại, ngay cả đồng hồ, máy may, … đều có, ngày kết hôn, người đàn ông này còn không biết lấy tiền để mượn xe từ đâu, phong quang đón Chung Bảo Ý vào cửa. Cảnh tượng đó thật khiến người ta hâm mộ.
Bây giờ không có tiền lại còn muốn đi mượn tiền kết hôn với Chung Bảo Ý, xem ra hai người này đúng là tình yêu đích thực.
Đang nghĩ ngợi, y tá không biết từ lúc nào xuất hiện, đột nhiên đứng ở bên cạnh cô, hô: “Cô ơi, cô đứng ở đây làm gì vậy?”
Lời này vừa dứt, hai người bên trong nghe được động tĩnh trong nháy mắt liền đình chỉ cuộc đối thoại, lập tức quay đầu lại nhìn.
Giang Nguyệt Vi không trả lời y tá, trực tiếp theo cô ta vào phòng bệnh, y tá nhìn Hà Hiểu Phong, mặt không chút thay đổi nói: “Hà Hiểu Phong, nên thay thuốc rồi.”
Người đàn ông nhìn Giang Nguyệt Vi một cái, khó khăn cử động thân thể của mình một chút, bây giờ nhìn thấy cô, hắn ta đến nói cũng có chút khó khăn.
Lúc thay thuốc, không biết là bị y tá đụng vào vết thương hay là do thuốc kích thích đến vết thương khiến hắn ta đau đến nỗi ngũ quan đều trở nên dữ tợn, nhưng người đàn ông vẫn làm bộ như đang cố gắng nhịn cười.
Hà Hiểu Phong bình thường đều thích dọn dẹp sạch sẽ, Giang Nguyệt Vi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng chật vật này của hắn ta, cô lập tức không nhịn được, “Phốc” một tiếng, trực tiếp cười ra tiếng.
Đợi y tá vừa đi, Triệu Phượng Tiên nhìn cô lập tức xụ mặt, nhà họ Hà bọn họ gần đây thật sự toàn gặp mấy chuyện xui xẻo, bị Giang Nguyệt Vi thì lừa tiền không nói, hiện tại Hiểu Phong lại bị đánh.
Còn không biết là ai đánh, thậm chí còn không thể nói ra ngoài là bị người ta đánh, chỉ có thể nói là ngã, hiện tại người phụ nữ này lại còn muốn đến cười nhạo bọn họ!
“Giang Nguyệt Vi, sao cô còn mặt mũi tới đây?”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi.
Giang Nguyệt Vi biết Triệu Phượng Tiên ám chỉ điều gì, nhưng cô cũng lười cãi nhau với bà ta, chỉ đi đến bên giường nhìn Hà Hiểu Phong: “Sao lại nhìn tôi như thế? Tôi là đến thăm anh mà.”
Hà Hiểu Phong đã biết chuyện ngày hôm qua mẹ hắn ta đi tìm Giang Nguyệt Vi, hiện tại cơ mặt hắn lại bắt đầu đau đớn, vốn không muốn nói nhiều như vậy.
Nhưng nhìn thấy Giang Nguyệt Vi mặc một bộ váy hoa màu hạnh, bên hông còn thắt dây lưng, lộ ra dáng người thướt tha mềm mại, trang phục lộng lẫy giống như vừa đi hẹn hò, cũng không để ý đến đau đớn, lạnh lùng nói: “Cô đến thăm tôi làm gì, tôi cần sao? Mà khi nhìn thấy tôi gặp chuyện không may cô hình như rất cao hứng thì phải?”
Giang Nguyệt Vi quả thật rất cao hứng, nếu hắn ta có thể bị thương nặng hơn một chút, cô sẽ càng cao hứng hơn, chỉ là nhìn vẻ mặt hai người này rất không tình nguyện thấy cô nên cô cũng lười nói chuyện cùng bọn họ, cô cũng sợ tốn nước bọt: “Ý của tôi không phải là đến thăm anh, ngày hôm qua chúng ta đã nói hôm nay sẽ ly hôn, anh sẽ không quên đấy chứ?”
Hà Hiểu Phong sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến ngày hôm qua đã đáp ứng chuyện ly hôn hôm nay của cô, hắn ta còn chưa mở miệng, Triệu Phượng Tiên đã giành trước, mắng: “Con đàn bà c.h.ế.t tiệt này, cô có phải đang cố ý chọc giận người khác không? Cô không thấy bây giờ nó nằm ở đây không nhúc nhích được, bác sĩ không cho nó nhúc nhích, nó làm sao ly hôn với cô được?”