Giang Nguyệt Hà nhớ đến ngày đó cô ấy đi trên đường với Đường Tuấn Minh, vừa nắm tay vừa chỉnh khăn quàng cổ, sắc mặt lập tức nóng đến ứng đỏ: “Không, không phải chứ? Mọi người đều thấy cả sao?”
“Là Viện Viện thấy em trước, con bé thấy hai người nắm tay.” Giang Nguyệt Vi cười nói: “Cậu nam sinh kia là ai, sao trước giờ chị chưa nghe em nhắc tới?”
Giang Nguyệt Hà không ngờ rằng bọn họ đã thấy được cả rồi, nếu như vậy, thì cô ấy cũng nói thẳng ra: “Đúng vậy, là anh trai của bạn học em.”
“Bạn học?” Giang Nguyệt Vi híp mắt: “Có phải là bạn học đã tìm công việc giúp em lần trước? Tên là Đường gì ấy nhỉ?”
Giang Nguyệt Hà trừng mắt nhìn cô: “Sao chị lại biết?”
Giang Nguyệt Vi cười to, Giang Nguyệt Hà vừa nói bạn học cô đã lập tức đoán được ngay, cô ấy lên huyện học cấp hai ba năm, bạn học có rất nhiều, nhưng người có quan hệ tốt nhất chính là cô bạn học họ Đường kia.”
Giang Nguyệt Vi chưa từng tìm hiểu đối phương là ai, nhưng qua vài lời kể lúc trước của Giang Nguyệt Hà thì cô có cảm giác điều kiện nhà họ chắc chắn tốt hơn nhà cô rất nhiều.
“Chị đoán bừa.” Cô cười nói: “Anh trai của bạn học em lớn lên khá ổn, cậu ta là người thế nào? Người nhà họ có biết hai em đang quen nhau không? Nhà họ có ý kiến gì không?”
Giang Nguyệt Hà nghe cô hỏi vậy thì nở nụ cười: “Chị, sao chị giống như những người khác vậy, cứ hỏi thẳng mấy vấn đề này, chúng em còn chưa tới bước đó đâu.”
Giang Nguyệt Vi thấy cô ấy không để trong lòng, cũng nghiêm túc nói với cô ấy: “Nếu bây giờ hai em quyết định quen nhau thì nhất định phải tìm hiểu người đó thế nào, người nhà có đồng ý hay không, rồi phải tạo mối quan hệ thật tốt, sau này mới dễ tính tới hôn nhân.”
“Nếu người trong nhà dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản, coi thường nhà mình vậy với điều kiện của em bây giờ, cũng có thể tính sẵn đường lui, đừng dây dưa.”
“Sẽ không đâu.” Giang Nguyệt Hà cười nói, cô ấy cảm thấy người nhà họ Đường khá tốt, Đường Tuấn Ninh là bạn học cùng cô ấy ba năm, sau khi cô ấy nghỉ học vẫn hay liên lạc, lúc trước vào nhà xưởng làm việc cũng là do cô bạn đó nhờ cha giúp đỡ, hơn nữa công việc lúc trước vốn là của anh trai Đường Tuấn Minh của cô bạn đó, nhưng Đường Tuấn Minh không muốn làm sau đó mới nhường cho cô ấy.
Lúc ở nhà xưởng, ngày nào cô ấy và Đường Tuấn Ninh cũng ở cạnh nhau, Đường Tuấn Minh quan tâm chăm sóc coi cô ấy như em gái, khi đó cô ấy mới mười bảy tuổi, cũng không nghĩ đến tình cảm nam nữ, sau khi vào thành, chia xa hai anh em nhà họ Đường, cô ấy mới dần phát hiện ra mình có chút ý với Đường Tuấn Minh.
Nhưng điều kiện nhà người ta quá tốt, cha mẹ đều làm trong đơn vị sự nghiệp quốc gia, bản thân Đường Tuấn Minh cũng đã học cấp ba, người lớn lên cũng tốt, có nhiều quyền lựa chọn hơn, cho nên khi đó cô ấy cảm thấy đó chỉ là tình cảm đơn phương của mình thôi, trước nay chưa từng có hy vọng nào xa vời cả.
Sau đó nhờ Đường Tuấn Ninh cô ấy mới biết Đường Tuấn Minh đang tự làm ăn, cho nên cô ấy mới ôm ý nghĩ liên lạc với anh ấy, sau khi anh ấy biết cô ấy mở cửa hàng thì đề tài của hai người dần nhiều lên, liên lạc lâu dài, tình cảm tự nhiên thay đổi, nhưng bắt đầu từ năm trước mới có ý định qua lại.
Cô ấy cười nói: “Anh ấy khá tốt, người trong nhà cũng tiến bộ, nhưng chuyện của chúng em chưa nói với người khác, em định qua lại trước rồi quyết định sau, không vội kết hôn.”
Giang Nguyệt Vi thấy khuôn mặt cô ấy ứng đỏ, có vẻ thiếu nữ đầu xuân, cũng đoán được đại khái cô ấy có ý gì với người đàn ông trong lòng kia: “Vậy sau này em ở thành, cậu ta ở huyện, qua lại như thế nào? Dự tính yêu xa sao?”
Giang Nguyệt Hà lắc đầu: “Chuyện làm ăn ở huyện đã không cần anh ấy quan xuyến nữa, cho nên sang năm anh ấy muốn vào nội thành thử vận may, khai thác thị trường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cặp chân mày đang nhíu chặt của Giang Nguyệt Vi dần giãn ra, nếu đã nói vậy thì người đàn ông này khá ổn: “Vậy được, đúng lúc hai ngày nay nhà họ Tưởng tổ chức tiệc cưới, em dắt người đến đây cho chị và anh rể em làm quen?”
Giang Nguyệt Hà suy nghĩ, cảm thấy đã nói rõ, bọn họ cũng từng thấy Đường Tuấn Minh, bây giờ để Đường Tuấn Minh gặp họ cũng được, cho nên gật đầu đồng ý.
Giang Nguyệt Vi lại hỏi: “Những người khác trong nhà họ Giang đã biết chưa?”
“Chưa biết.” Giang Nguyệt Hà nói: “Em mới vừa xác định quan hệ với Đường Tuấn Minh, chờ ổn định hoặc kết hôn thì báo sau, nếu không bà lại ra ngoài đồn bậy bạ.”
Giang Nguyệt Vi ngẫm thấy cũng đúng, hoàn cảnh nhà nhọ Đường tốt, dựa theo tính cách của Lý Mỹ Ngọc, nếu thật sự biết Nguyệt Hà qua lại với cậu con trai nhà họ Đường, có lẽ bà ta sẽ lập tức đè đầu cô ấy bắt bọn họ kết hôn ngay vào ngày mai, cho dù không kết hôn thì sau khi biết gia cảnh nhà họ Đường chắc chắn sẽ ra ngoài ba hoa khoác lác một trận.
Giang Nguyệt Hà nói xong thì lập tức đi ngay, cô ấy đến công xã gọi điện thoại báo cho Đường Tuấn Minh, vài ngày nữa đến nhà họ Tưởng uống rượu mừng.
Sau khi nghe cô ấy nói xong thì Đường Tuấn Minh biết mình sắp phải đi gặp người lớn trong nhà, một người đàn ông ngày thường không sợ trời không sợ đất giờ đây có hơi căng thẳng: “Tôi phải mang theo cái gì? Anh rể em có hung dữ không? Nếu anh ta không hài lòng về tôi có khi nào sẽ đánh tôi không?”
Giang Nguyệt Hà nghe vậy thì cười phì: “Anh sợ cái gì chứ, chị và anh rể tôi đều là người khá tốt, không hài lòng chắc chắn sẽ không đánh anh, nhưng nếu anh ức h.i.ế.p tôi thì khó mà nói trước.”
Đường Tuấn Minh biết bây giờ Giang Nguyệt Hà rất lợi hại, chị gái cô ấy thành lập công ty thực phẩm, bản thân cô ấy vừa quản lý tiệm cơm vừa quản lý quán mì, lại còn tham gia lớp học buổi tối chuyên ngành quản lý, bây giờ đã thỏa mãn tiêu chuẩn một người phụ nữ thành đạt, làm sao anh ấy dám bắt nạt cô ấy chứ.
“Anh không dám đâu, bây giờ anh còn sợ em bắt nạt anh đấy chứ.”
Giang Nguyệt Hà mỉm cười, cũng tin tưởng anh ấy sẽ không dám: “Đồ cần chuẩn bị anh xem mà làm, nhất định phải ăn mặc tươm tất một chút, khéo léo một chút, cũng làm cho em nở mày nở mặt.”
“Tuân lệnh.” Người đàn ông trong điện thoại cười nói.
Giang Nguyệt Hà nói chuyện với anh ấy xong thì cúp điện thoại, bây giờ tết đã chuẩn bị sắp xong rồi, cho nên cô ấy đi thẳng về nhà, sau khi về nhà nhìn thấy Lý Mỹ Ngọc đã ngồi nói chuyện với thím Lâm.
Cô ấy chào hỏi với thím Lâm, thím Lâm cười nói: “Cháu đi từ Công Xã về à?”
Giang Nguyệt Hà gật đầu, thím Lâm lại nói: “Thấy chị cháu không, cô ấy có nói định dắt con về thăm nhà không?” Cô có hay không nói muốn đem đứa bé mang về chúng ta nơi này nhìn xem?”
Lý Mỹ Ngọc vừa nghe vậy thì thấy không vui, bây giờ người cả đại đội ai mà không biết quan hệ nhà họ với Giang Nguyệt Vi kém thế nào, thế mà bà ta còn cố nhắc đến chuyện này.
Còn nữa, Giang Nguyệt Vi đúng thật là nhẫn tâm, chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi, vậy mà trước giờ cô chưa từng liên lạc với gia đình, bây giờ về còn không thèm đến, chính là muốn người ta chê cười nhà họ Giang.
Trong lòng bà ta nghĩ thế nào Giang Nguyệt Hà không biết, chỉ đáp lời bà thím: “Tôi không đến chỗ chị, có điều lúc trước nghe nói nhà họ Tưởng có việc, có lẽ không có thời gian.”
Thím Lâm cũng biết Giang Nguyệt Vi mang thai long phượng cho nên muốn dính chút không khí vui mừng mà thôi, bây giờ cô ấy đã nói vậy, bà ta cũng chẳng tiếp tục hỏi nữa, chỉ cười nói: “Vậy cháu về đúng lúc, tôi và mẹ cháu đang nói về cháu đó.”