Cái đứa con dâu này từ xưa đến giờ chưa bao giờ chống đối lại mình, cho nên Triệu Phượng Tiên nói xong thì quay đầu đi ngay, nghe tiếng bước chân của bà ta dần dần đi xa, ánh mắt của Giang Nguyệt Vi trong trẻo nhưng nụ cười của cô thì lạnh lẽo, rồi cô đưa tay ra úp lại ảnh cưới của mình và Hà Hiểu Phong đang đặt trên mặt bàn.
Cuộc sống kiểu làm trâu làm ngựa còn bị khinh thường này sao Giang Nguyệt Vi có thể không tỉnh ra chứ?
Bây giờ cô đã tỉnh, hoàn toàn tỉnh.
Sống lại một đời cô không còn ngu ngốc nữa, cô sẽ không hầu hạ cái gia đình này, cô cũng sẽ không cố cứu vãn được hôn nhân bấp bênh này như kiếp trước nữa, cô muốn ly hôn ngay lập tức!
Chỉ tiếc là mấy ngày trước Hà Hiểu Phong đã ra ngoài chạy xe đường dài, chắc là ngày mai mới về tới, nếu không cô đã có thể ly hôn ngay lập tức.
Mặc dù người đàn ông đến ngày mai mới về, nhưng Giang Nguyệt Vi không muốn ở lại nhà họ Hà thêm một ngày nào nữa, sau khi nghĩ thông suốt cô cất suy nghĩ của mình đi, rồi hít một hơi thật sâu.
Mấy ngày hôm trước trời cứ mưa liên tục, công xã Hồng Tinh bước vào vụ thu, một làn gió mát mang hương hoa cỏ cây xuyên qua các kẽ hở thổi vào trong phòng, làm cho không khí trở nên tràn đầy sức sống.
Cô tết lại tóc, đổi quần áo khác, sau đó lấy túi vải thô từ phía dưới tủ quần áo ra bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Tiền của nhà họ Hà đều do Triệu Phượng Tiên quản lý, ngoại trừ khi vừa mới kết hôn Triệu Phượng Tiên có cho cô thêm một ít quần áo, cho đến bây giờ rất ít cô cho tiền tiêu, cho nên tủ quần áo cũng không có nhiều quần áo của cô.
Dọn quần áo xong, cô bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó lục tung lên tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy một cái hộp sắt nhỏ dưới đáy tủ quần áo.
Hộp sắt là của Hà Hiểu Phong, bình thường hắn ta sẽ để một ít hóa đơn và biên lai vào trong đây, trước đây tên đàn ông đó có dặn Giang Nguyệt Vi không được đụng vào cái hộp này, cô rất nghe lời nên chưa từng đụng vào nó.
Nhưng bây giờ cô có ký ức của kiếp trước, cô biết bên trong ngoại trừ có hóa đơn với biên lai ra, còn có một số lá thư của Hà Hiểu Phong với người phụ nữ tên Chung Bảo Ý.
Trên hộp có một cái khóa nhỏ, nhưng mấy loại khóa này căn bản cũng chỉ là đồ trang trí, cô dùng thứ gì đó đập vào khóa hai cái nó đã bung ra, cô nhanh chóng lật xem đồ bên trong, thực mau đã lấy ra được ba lá thư.
Cô mở ra xem sơ qua ba lá thư này, tuy tiêu đề của bức thư là đồng chí Hà Hiểu Phong, nhưng nội dung lại tràn ngập quan tâm và mập mờ, cuối cùng Chung Bảo Ý kêu Hà Hiểu Phong đốt lá thư đi, mà tất nhiên chắc là Hà Hiểu Phong không nỡ nên mới cất vào đây.
Nếu trí nhớ của cô không sai thì người đàn bà kia lúc này hẳn là đã có một công việc rất vẻ vang cùng một người chồng tài giỏi!
Giang Nguyệt Vi không quan tâm bọn họ quen nhau từ khi nào, cũng không muốn biết mối quan hệ của bọn họ đã đến mức độ nào, bây giờ cô chỉ biết mấy bức thư này chính là lợi thế của mình!
Giang Nguyệt Vi nhanh chóng nhét lá thư vào trong túi hành lý, sau đó xách túi đi ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Triệu Phượng Tiên và bà hàng xóm miệng rộng Tiền Tú Quyên đang ngồi trong sân châu đầu ghé tai thì thầm gì đó.
Vừa thấy cô bước ra, cả hai lập tức ngừng nói chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triệu Phượng Tiên thấy cô lâu như vậy mới đi ra thì bắt đầu mắng mỏ: “Cô mặc quần áo gì mà lâu vậy hả, làm cái gì cũng rề rà…”
Lại nghe thấy giọng của bà ta khiến đầu của Giang Nguyệt Vi chỉ cảm thấy ong ong đau nhức, cô không muốn nói thêm câu nào với cái người này nữa, không thèm trả lời mà đóng cửa phòng lại.
Triệu Phượng Tiên thấy cô vậy mà dám không quan tâm đến bà ta, thì lập tức giận dữ: “Giang Nguyệt Vi cô câm hay điếc, tôi nói chuyện với cô mà cô dám vờ như không nghe thấy?”
Hình như Tiền Tú Quyên đã phát hiện có gì đó sai sai, vội kéo lấy tay áo Triệu Phượng Tiên, sau đó nhìn Giang Nguyệt Vi cười tủm tỉm hỏi: “Nguyệt Vi này, con đem theo nhiều đồ thế này đi đâu vậy?”
Bây giờ Triệu Phượng Tiên cũng thấy được cái túi trong tay Giang Nguyệt Vi, bà nhăn mày lại: “Cô làm gì đấy, trong túi đựng cái gì?”
Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu liếc nhìn hai người một cái, Tiền Tú Quyên đứng cạnh Triệu Phượng Tiên ngoại trừ miệng rộng ra thì còn là một bà mai ở trong đội, nếu như là trước kia Giang Nguyệt Vi chỉ cảm thấy Triệu Phượng Tiên đang tám chuyện lớn nhỏ trong nhà thôi, nhưng bây giờ cô đã biết Triệu Phượng Tiên đang nhờ bà ta mai mối cho Hà Hiểu Phong nhà khác, may mắn thay Hà Hiểu Phong có thể kết hôn ngay sau khi họ ly hôn.
Cô liếc Triệu Phượng Tiên một cái, lạnh lùng nói: “Về nhà mẹ đẻ, chờ Hà Hiểu Phong về đến nơi tôi sẽ ly hôn ngay.”
Thình lình nói ra câu này khiến cho hai người trong sân hơi hơi bất ngờ, Tiền Tú Quyên ở kế bên nhà họ Hà, nhất cử nhất động của nhà họ Hà bà ta đều biết rõ.
Chuyện nhà họ Hà làm ầm lên muốn ly hôn nhưng Giang Nguyệt Vi vẫn mãi không đồng ý, nhưng hôm nay sao lại thế này, vậy mà cô ta chủ động mở miệng trước.
Vẫn là Triệu Phượng Tiên phản ứng lại trước, bà ta tức đến nỗi bật cười.
Giang Nguyệt Vi đã gả đến nhà họ Hà ba năm, tính khí của cô Triệu Phượng Tiên đã biết rõ, gần đây mỗi lần về nhà mẹ đẻ đều nói sẽ tính chuyện ly hôn, nhưng kết quả cuối cùng không phải vẫn trở về nhận sai đấy sao.
Giọng điệu của bà ta cực kỳ khinh miệt: “Nếu cô còn có lương tâm thì mau chóng đồng ý ly hôn đi Giang Nguyệt Vi, đừng làm bộ làm tích rồi lại tự mình khóc lóc chạy về nhận sai, nhìn cứ như là chúng tôi đang bắt nạt cô vậy.”
Trong khoảng thời gian ồn ào chuyện ly hôn này Giang Nguyệt Vi cảm thấy tủi thân có về nhà mẹ đẻ vài lần, nhưng lần nào mẹ cô cũng oán trách cô, ai bảo cô không sinh được chỉ có thể nhịn nhục một chút, trở về nhận sai thì ngày tháng tiếp theo còn có thể sống tiếp, mà chính cô cũng tự cho là mình không thể sinh con nên trong lòng cô cảm thấy tự ti, ở nhà mẹ đẻ chưa được hai ngày là lại tự ngoan ngoãn trở về nhận lỗi.
Truyện cổ tích cậu bé chăn cừu đã được nghe nhiều, cũng không ai xem trọng, còn khiến người ta thấy phản cảm, cho nên bây giờ Triệu Phượng Tiên nói lời này thì cũng không có gì lạ.
Giang Nguyệt Vi khẽ nắm chặt tay, nhất thời không biết nên phản bác lại như nào, cô hít một hơi thật sâu, không trả lời Triệu Phượng Tiên mà cầm túi đi thẳng ra cửa, còn chưa đi được hai bước đã nghe Triệu Phượng Tiên ở đằng sau nói với Tiền Tú Quyên: “Bà nhìn nó đi, dạo này cũng không biết có chuyện gì, chính nó không sinh được còn dám cho tôi xem sắc mặt.”
Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không muốn nhiều lời với Triệu Phượng Tiên, nhưng vừa nghe bà ta lại nhắc đến chuyện mình không thể sinh khiến trong lòng cô dâng lên lửa giận, cô quay đầu lại nhìn Tiền Tú Quyên, sau đó mới chuyển mắt qua nhìn chằm chằm Triệu Phượng Tiên, lạnh lùng nói: “Triệu Phượng Tiên, để tôi nói thật cho bà biết, người không thể sinh chính là con của bà chứ không phải tôi, con trai bà vô sinh cho nên tôi mới không sinh con được.”
Lời này như một tia chớp giáng xuống đất, làm cho hai người đứng trong sân đều chấn động, sắc mặt của Triệu Phượng Tiên bỗng dưng trầm xuống, Giang Nguyệt Vi vẫn luôn vâng vâng dạ dạ, mà không ngờ đến bây giờ lại dám nói bậy nói bạ trước mặt người miệng rộng như Tiền Tú Quyên.