Sống Lại Rồi, Cháu Trai Nên Thành Phế Vật Thôi

Chương 6



Tôi nhìn gương mặt đầy quan tâm ấy, lại có năm phần giống tôi.

 

Hận ý trong lòng gần như không thể kiềm chế.

 

Kiếp trước, tôi chưa từng đề phòng chị ta, kết quả kiểm tra rơi ra bị chị ta nhìn thấy tôi cũng không né tránh, ngày hẹn mổ hôm đó chị ta tới bệnh viện từ sớm, còn nói muốn đi khám cùng tôi.

Sau khi xác định phương án phẫu thuật, bác sĩ nói với tôi: “U lạc nội mạc này thực chất là lạc nội mạc tử cung, sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, khó mang thai, phẫu thuật xong sẽ ổn. Nhưng để giảm nguy cơ tái phát thì tốt nhất nên mang thai càng sớm càng tốt sau khi lấy bỏ ổ bệnh.”

 

Lúc ấy tôi bị tình thân che mờ lý trí, không hề để ý tới cái ly giấy rơi xuống đất và sắc mặt tối sầm lại của người chị ruột đứng bên cạnh.

 

Tôi nhìn gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn của mình càng lúc càng rõ, vừa đóng cửa vừa tiện miệng nói:

 

“Để tính sau đi, tuần sau em định đi du lịch nước ngoài, không mổ ở chỗ bác sĩ Trần nữa.”

 

Chị tôi thoáng nghi hoặc nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

 

“Ừ, cũng phải, dù sao hai đứa cũng đâu định sinh con, phẫu thuật hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.”

 

Chị ta dịu dàng nói với tôi: “Dù em quyết định thế nào, chị cũng ủng hộ em.”

 

Tôi cười lạnh trong lòng, con người đúng là chỉ nghe những gì họ muốn nghe.

 

Bác sĩ nói tôi khó mang thai thì chị ta nghe lọt, bác sĩ nói mổ xong nên nhanh chóng sinh con thì càng làm chị ta giật mình kinh hãi.

 

Chỉ riêng lời bác sĩ nói rằng khối u của tôi đã vượt quá kích thước bình thường, nếu không kịp thời phẫu thuật thì có thể xoắn vỡ bất cứ lúc nào, nặng thì xuất huyết, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng — thì chị ta lại chẳng nhớ gì.

 

Cánh cửa phòng màu nâu nhạt ngăn cách hai gương mặt tương tự thành hai thế giới khác biệt, tôi hiểu rõ, kiếp này, tôi không còn chị gái nữa, người đó chỉ là kẻ thù không đội trời chung!

 

Lần này, những đau khổ mà các người từng giáng xuống tôi và Ôn Tự, tôi sẽ đòi lại từng thứ một!

 

9

 

Ôn Tự từ phòng vẽ bước ra đúng lúc nhìn thấy cảnh tôi đóng cửa.

 

Vừa rửa sạch lớp sơn dính trên tay, anh vừa hỏi tôi:

 

“Sao nay chị em đi nhanh vậy? Còn nữa, tuần sau mình đi du lịch nước ngoài là quyết định khi nào thế? Anh chẳng nhớ gì cả.”

 

Tôi ném thùng sữa nhãn hiệu lạ vào thùng rác.

 

“Vừa mới quyết định. Nhưng trước đó, em phải đến bệnh viện A ở Đế Đô làm một ca tiểu phẫu.”

 

Ánh mắt Ôn Tự dừng lại một lúc nơi thùng rác, sau đó anh ngẩng khuôn mặt sạch sẽ điển trai lên, mỉm cười rạng rỡ với tôi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy để anh sắp xếp. Nghe theo vợ yêu hết.”

 

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, tôi viết một dãy số điện thoại lên giấy—đó là biển số chiếc xe hơi lao thẳng về phía Dương Thừa Chí hôm đó, tôi đã cố tình ghi nhớ trước khi “xỉu” vì hạ đường huyết.

 

Tôi nhờ Ôn Tự liên hệ bạn bè trong giới giúp tra thử, xem chủ của chiếc xe đó là ai.

 

10

 

Khoa phụ sản của bệnh viện A là một trong những nơi tốt nhất Đế Đô, bác sĩ nói tình trạng của tôi chỉ cần phẫu thuật nội soi đơn lỗ ở rốn để lấy u lạc nội mạc ra, bụng sẽ không để lại vết sẹo nào cả.

 

Ca mổ diễn ra rất suôn sẻ, bác sĩ bảo tôi có thể xuất viện sau hai ngày nữa.

 

Thuốc tê vừa tan, mẹ tôi đã gọi tới.

 

Ôn Tự đặt thứ trong tay xuống, nói với tôi: “Hay là để anh nói với mẹ trước nhé? Giờ em cần nghỉ ngơi cho tốt đã.”

 

Tôi lắc đầu: “Mẹ không tìm được em sẽ gọi mãi thôi.”

 

Y tá bước vào gọi Ôn Tự ra đối chiếu giấy tờ, tôi gật đầu ra hiệu tình trạng sau mổ của mình rất ổn, không cần lo.

 

Tôi nhận lấy điện thoại, còn chưa kịp áp vào tai thì giọng mẹ tôi đã vang lên từ đầu dây bên kia.

 

Bà đầy giận dữ, mở miệng là một tràng mắng như tát nước vào mặt tôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Lý Vận Nghiêm, lương tâm mày bị chó tha rồi hả?”

 

“Nếu không phải mấy hôm trước chị mày về thăm tao lỡ miệng nói ra, tao còn chẳng biết chuyện Thừa Chí bị tai nạn, mày làm dì mà không có lấy một tí quan tâm!”

 

Tôi cụp mắt, phản vấn: “Dương Thừa Chí chỉ trầy da một chút, con phải quan tâm thế nào?”

 

Mẹ tôi lập tức gào lên như gà mái xù lông: “Gì mà chỉ trầy một chút? Cái thái độ gì đấy hả?”

 

“Cho dù nó không bị nặng, nhưng nó đang tuổi lớn, nhà mày mấy thứ yến sào vi cá chẳng lẽ không thể để nó ăn ké chút?”

Tôi nằm trên giường bệnh trợn mắt: “Mẹ ơi, mấy thứ đó đâu phải gió thổi tới, là con và Ôn Tự cực khổ kiếm tiền mua về.”

 

Giọng bà bên kia càng lúc càng lớn, âm thanh chói tai đó không ngừng nhắc tôi:

 

“Lý Vận Nghiêm, đừng quên, năm xưa nếu không phải chị mày bỏ học từ cấp hai đi làm thuê, nhà mình sao có tiền cho mày học đại học?”

 

Tôi thay bà nhớ lại: “Từ cấp hai con đã đóng học phí bằng học bổng, đại học thì vừa học vừa làm, chưa từng lấy một xu nào của nhà chị.”

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com