Sống Lại Rồi, Cháu Trai Nên Thành Phế Vật Thôi

Chương 14



24

 

Cô ta thấy tôi không nghe máy, đành phải gọi điện cho chị tôi, yêu cầu Dương Sĩ Ba lập tức mang tiền đến bệnh viện, nếu không sẽ báo cảnh sát tống anh ta vào tù.

 

Chị tôi buộc phải lấy số tiền tiết kiệm ba vạn tám mang đến bệnh viện nộp viện phí cho Dương Thiên.

 

Chị ta đem chuyện cãi vã giữa tôi và chị ta, kể cả việc tôi trở mặt không nhận người thân, kể lại cho Đàm Na nghe một cách thêm mắm dặm muối.

 

Nhưng có một câu chị ta nói đúng, đó là: Đừng mơ tưởng đến căn nhà ở khu phố cũ hay biệt thự khu Thanh Hoa nữa, bán rồi.

 

Dương Thiên không cam lòng, lôi cái thân thương tích chưa lành hẳn đến khu Thanh Hoa để tận mắt xác minh.

 

Và rồi hắn phát hiện nơi đó đã người đi nhà trống, chủ mới cũng đã thay.

 

Dương Thiên đột nhiên ngồi sụp xuống trước cổng, ôm đầu khóc nức nở.

 

Vừa khóc vừa hoảng loạn gào lên:

 

“Giờ phải làm sao đây, tất cả là do con tiện nhân Lý Vận Nghiêm dám lừa tụi mình, tao đã bán nhà ở ngoại ô rồi còn mang đi trả nợ cờ bạc, giờ thì con đàn bà độc ác đó hại tụi mình không còn nhà để ở nữa!”

 

Nghe xong, Đàm Na càng cảm thấy trời đất như sụp đổ, lao đến túm lấy áo Dương Thiên rồi gào lên: “Anh vừa nói gì? Đồ khốn kiếp, bình thường anh chẳng bao giờ về nhà cũng đành, giờ anh định để tôi với Bằng Trình ra sống dưới gầm cầu à?”

 

Dương Thiên gần như phát điên, hất tay Đàm Na ra rồi đi thẳng đến trước mặt chị tôi.

 

“Nhà chị còn nợ tôi bốn trăm nghìn, trả đây, tôi phải mua nhà!”

 

Chị tôi trợn mắt hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Dương Thiên: “Cái thẻ mà em gái chị để lại không có lấy một xu, chẳng lẽ chị nghĩ tất cả thiệt hại này để một mình tôi gánh chắc?”

 

Nói rồi hắn không để ai kịp phản ứng, xông đến cướp tiền và đồ quý trong túi xách của chị tôi.

 

Giật sạch trang sức vàng, khuyên tai vẫn chưa thấy đủ.

 

Dương Thiên rút con d.a.o nhỏ ra đe dọa chị tôi, bắt chị dùng điện thoại chuyển hết tiền trong nhà cho hắn.

 

Chị tôi nhìn thấy Dương Thiên nổi cơn hung tợn, sợ đến run cầm cập, vừa khóc vừa ôm lấy tai bị rách đang chảy máu, miễn cưỡng chuyển tiền cho hắn.

 

Trước sau tổng cộng chuyển khoảng mười lăm vạn, nhưng Dương Thiên vẫn chưa hài lòng, vừa lục túi của Đàm Na, vừa lớn giọng dọa nạt:

 

“Tao sẽ đi thắng lại căn nhà đó, chó sói đi ngàn dặm cũng có thịt ăn, tao – Dương Thiên – không đời nào nghèo cả đời đâu!”

 

Sau khi Dương Thiên rời đi, chị tôi run lẩy bẩy gọi điện cho chồng mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Anh à, anh đến đâu rồi, Dương Thiên điên thật rồi, cướp hết tiền của em, đó là tiền để dành đóng học phí cho Thừa Chí, anh mau ngăn nó lại đi, muộn là nó đánh bạc tiêu hết bây giờ!”

 

25

 

Nghe xong, Dương Sĩ Ba chẳng chạy thêm một cuốc xe nào nữa, phóng thẳng đến sòng bạc mà Dương Thiên thường lui tới.

 

Hai người chạm mặt nhau trên đường cao tốc, một trước một sau rượt đuổi, Dương Sĩ Ba vừa lái xe vừa chửi rủa Dương Thiên tham lam vô liêm sỉ qua điện thoại.

 

Vừa chửi vừa ép xe hắn, định dồn xe lại cho dừng.

 

Nhưng Dương Thiên đã bị giấc mộng phát tài làm mờ mắt, liều lĩnh xô đẩy mấy cú, sau đó tại một ngã rẽ, phóng xe chạy mất.

 

Dương Sĩ Ba bị đ.â.m vỡ kính chắn gió, một mảnh thủy tinh bay vào mặt, anh ta choáng váng trong khoảnh khắc, rồi va chạm trực diện với một chiếc xe tải đang rẽ ngang.

 

Dương Sĩ Ba bị gãy đốt sống cụt, mặc dù bác tài xe tải lập tức gọi cảnh sát đưa vào bệnh viện, nhưng vẫn không cứu vãn được đôi chân.

 

Dương Sĩ Ba liệt giường, nhà họ không còn nguồn thu nhập, cũng mất luôn trụ cột chính, chị tôi phải ở nhà chăm sóc anh ta, đành dựa vào cha mẹ sống qua ngày.

 

Chị ta lấy danh nghĩa Dương Thừa Chí để xin tiền cha mẹ, hết lần này đến lần khác.

 

26

 

Dương Thiên sau một lần nữa thua bạc thì mất hết liêm sỉ, lừa vợ là Đàm Na đến một nhà trọ để "hiến" cô ta cho chủ nợ.

 

Chuyện kiểu này, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, từ đó về sau Dương Thiên như thể mở ra cánh cửa thế giới mới.

 

Thường xuyên đem Đàm Na ra trả nợ thay.

 

Có lúc Đàm Na còn phải cùng lúc tiếp đãi nhiều chủ nợ.

 

Cũng vì thế mà cô ta mắc phải bệnh dơ bẩn.

 

Sau khi Dương Sĩ Ba bị liệt, nhà anh họ của anh ta bèn lấy cớ khoản bốn trăm ngàn đó mà trâng tráo bám chặt lấy nhà chị tôi không chịu rời đi.

 

Lại một lần nữa khi Đàm Na bị chủ nợ của Dương Thiên “thu lãi” trên người cô ta xong,

 

Chị tôi nhìn Đàm Na khóc lóc thảm thương và tên đàn ông bỉ ổi vừa cài lại dây lưng vừa thỏa mãn rời khỏi,

 

Không nhịn nổi nữa liền phát điên gào lên: “Hai vợ chồng chúng mày cút khỏi nhà tao ngay, đừng đem mấy chuyện ghê tởm đó đến đây làm dơ giường của tao!”

 

Dương Thiên một mặt bán vợ, mặt khác lại nhục nhã chịu đựng đội mũ xanh, đang chẳng biết trút giận vào đâu.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com