Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 77



Cù Cẩm nhắm chặt mắt, Tiêu Trình chỉ mặc độc một chiếc áo trong, mùi hương trên người hắn thoang thoảng bay vào mũi nàng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy mùi hương quen thuộc này có gì đó khác lạ, nàng quay mặt đi, muốn tránh xa khỏi mùi hương khiến nàng say đắm.

Nhìn thấy Cù Cẩm như vậy, Tiêu Trình đau lòng, tối qua sau khi uống trà xong, hắn không còn chút ấn tượng nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn tự hỏi bản thân, lời hứa hẹn năm đó, chẳng lẽ hắn thật sự không thể thực hiện được sao, hắn muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy bất lực.

Cù Cẩm bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi đau, nàng đưa tay xoa nhẹ, chẳng lẽ là do lúc nãy bị ngã nên động thai khí, hay là do tâm trạng nàng không tốt.

Bất kể là vì nguyên nhân gì, nàng cũng cảm thấy lo lắng, Cù Cẩm mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Hoàng thượng, ta cảm thấy không khỏe, người cho phép ta về Tây Bình hầu phủ ở một thời gian được không?"

"Nàng thấy chỗ nào không khỏe?" Nhìn thấy Cù Cẩm lạnh nhạt với mình như vậy, Tiêu Trình nhíu mày, hắn không thích nàng như vậy, cảm giác nàng cách hắn rất xa.

Tiêu Trình siết chặt tay, ôm nàng vào lòng, muốn hòa tan nàng vào trong cơ thể mình, hắn nhẹ giọng hỏi: "Hay là để ta cho người truyền Thái y đến khám cho nàng."

"Không cần, ta chỉ muốn được yên tĩnh một chút." Cù Cẩm nhịn không được nữa rồi.

"Không được, nàng muốn yên tĩnh thì ở bên cạnh ta là được rồi."

Tiêu Trình dừng lại một chút rồi nói tiếp: "A Cẩm, xin lỗi, là ta sai rồi."

Cù Cẩm nhắm chặt mắt, nàng cố gắng kìm nén cảm xúc, kìm nén sự tức giận khi nghe hắn nói như vậy, đến lúc này nàng mới nhận ra, thì ra khi đã để tâm đến một người, nàng không muốn người đó chạm vào bất kỳ ai khác.



Cù Cẩm cố gắng nở nụ cười, nói: "Hoàng thượng không có lỗi gì với ta, người là Hoàng thượng, sao có thể là Hoàng thượng của riêng mình ta."

"Nàng đang trách ta sao?" Tiêu Trình nhìn nàng, tự giễu nói.

“Ta không sao, Hoàng thượng cứ thả ta xuống, ta tự đi được.” Cù Cẩm vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, liếc mắt nhìn hắn. Sống mũi hắn cao thẳng, mang theo vài phần lạnh lùng, khiến cả người toát ra vẻ âm trầm. Nàng cụp mắt xuống, trong lòng dâng lên ngũ vị tạp trần.

“A Cẩm muốn chia ly với ta sao? Muốn rời khỏi ta sao?” Nàng có biết, nụ cười của nàng còn khó coi hơn cả khóc không.

Hai người đang nói chuyện, An công công dẫn theo mấy tên thái giám đi tới, vội vàng nói: “Hoàng thượng, tối qua người ngủ ngon giấc chứ?”

Tiêu Trình nhìn An công công, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng hắn: “An công công, ngươi thật tắc trách! Từ hôm nay trở đi, tất cả các ngươi đều đến Vĩnh Tường quét dọn cho ta, đừng để ta nhìn thấy các ngươi nữa. Mỗi người tự nhận năm mươi trượng, lui xuống!”

An công công cùng đám thái giám phía sau đều “bịch” một tiếng quỳ xuống. An công công vội vàng dập đầu xin tha: “Hoàng thượng tha mạng! Nô tài không biết mình đã phạm lỗi gì. Hoàng thượng muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, xin đừng đuổi nô tài đi!”

“Tự mình đi!” Tiêu Trình lạnh lùng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Hoàng thượng, tối qua Thái hoàng thái hậu sai người đến nói với nô tài, người muốn tâm sự với Hoàng thượng. Nếu nói chuyện khuya, người sẽ nghỉ ngơi tại thiên điện một đêm. Từ Ninh cung có rất nhiều người hầu hạ, bảo nô tài không cần phải ở đó, có chuyện gì sẽ cho người đến thông báo. Nô tài nghĩ, Thái hoàng thái hậu đã lên tiếng, nên… nên đã dẫn người lui xuống trước.” Nói đến đây, An công công mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn vội vàng nói tiếp: “Hoàng thượng, là nô tài sơ suất, nô tài nên thời thời khắc khắc ở bên cạnh Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy cho nô tài một cơ hội!”

Tiêu Trình hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, sải bước đi ra khỏi điện.

Trúc Thanh đi theo phía sau, trong lòng vô cùng lo lắng, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc của Cù Cẩm. Tiêu Trình đột nhiên quay đầu lại, phân phó Trúc Thanh: “Gọi thái y!”



Trúc Thanh nghe vậy, vội vàng chạy đi.

“Khoan đã, ta không sao, không cần gọi thái y.” Cù Cẩm gọi Trúc Thanh lại.

“Nàng vừa mới nôn ra máu, bây giờ còn nói không sao? Cho dù muốn giận dỗi ta, cũng không cần lấy thân thể mình ra làm trò đùa!” Tiêu Trình trực tiếp ra lệnh: “Đi!”

Trúc Thanh không do dự nữa, vội vàng chạy đi.

.

Tiêu Lan điện.

Tiêu Trình đặt Cù Cẩm lên giường, vén những sợi tóc mai vương trên má nàng ra sau tai, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve gò má nàng.

Cù Cẩm nghiêng đầu sang một bên, đưa tay xoa xoa bụng. Hiện tại nàng đã thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng nàng thật sự không muốn đối mặt với hắn. Nàng không thể nào bình tĩnh được, trong lòng cứ rối bời như tơ vò. Nàng xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Tiêu Trình đi đến, từ phía sau ôm chặt lấy nàng. Hắn thật sự rất sợ, sợ nàng cứ lạnh nhạt với hắn như vậy.

“A Cẩm!” Hắn khẽ gọi tên nàng, hết lần này đến lần khác.

Cù Cẩm cắn ngón tay, trong đầu không khỏi nghĩ đến, có phải hắn cũng từng ôm nữ nhân khác trong lòng như vậy? Không, không thể nghĩ như vậy, không được nghĩ như vậy!

Nhưng trong lòng nàng vẫn không kiềm chế được mà cảm thấy khó chịu. Nàng bỗng nhiên nói: “Ta cũng không muốn để ý, cũng không muốn khó chịu, nhưng mà ta thật sự không nhịn được. Ta rất để ý, ta rất khó chịu, hay là… hay là chàng để ta yên tĩnh một lát được không?”

“Ta không cho phép nàng ở đây suy nghĩ lung tung một mình!” Giọng điệu của Tiêu Trình có chút cường thế.

Cù Cẩm hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Hiện tại nàng không nên kích động.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com