Hai tiếng sau cùng cô bạn thân ngồi trong quán bar, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi, cốt truyện sao lại sụp đổ, sao Cố Cảnh Sách lại thực sự thích tôi.
Đã xúc phạm nhân phẩm cậu ta đến thế, theo tính cách cao thượng của nam chính, lẽ ra phải cực kỳ căm ghét hành vi đầy mùi tiền của nhân vật phụ chứ.
Chưa từng có ai nói việc nữ phụ ác độc cưỡng chế tình yêu sẽ thành công cả.
Nói thật, đây có tính là cốt truyện sụp đổ nghiêm trọng không? Có khi nào tôi sẽ bị trả về làm dân văn phòng không? Hoặc đây chỉ là cách cậu ta trả thù tôi mà thôi.
Tôi càng nghĩ càng chìm đắm, cho đến khi bị cô bạn bên cạnh dùng khuỷu tay huých nhẹ.
“Giản tỷ, sao ngẩn người thế?”
“Đi chơi với em sao lại chỉ uống rượu buồn vậy, Mạt Mạt, để chị cho em xem chút thú vị.”
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, đến khi nhận ra thì đã có mấy chàng trai cơ bắp đứng trước mặt biểu diễn, bên trái là “sói con”, bên phải là “cún con”.
Thế nên khi Cố Cảnh Sách tìm đến quán bar, cậu ấy đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Tửu lượng tôi không tệ, nhưng theo mấy cô bạn uống rượu vang đỏ, vang trắng, bia, nên đầu óc cũng bắt đầu choáng váng. Còn tưởng là nhân viên mới của quán, tôi cười rồi ôm lấy.
Sắc mặt Cố Cảnh Sách rất lạnh, nhưng khi thấy người say xỉn nhào tới, cậu ấy không tránh né.
Người trong lòng cậu bắt đầu lảm nhảm: "Đẹp trai, lại đây, ngồi cạnh tôi nào.”
Cánh tay đang ôm eo tôi siết chặt hơn, trong mắt lóe lên sự chiếm hữu.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Tôi không biết mình quay về căn hộ mới thuê bằng cách nào, chỉ nhớ nửa đêm đầu ngủ rất khó chịu, nửa đêm sau ôm được thứ gì đó mới thấy thoải mái hơn.
Tỉnh dậy thì trời đã trưa rồi.
Tôi mò mẫm xuống giường, nhưng chưa đi được mấy bước đã phát hiện cổ chân bị thứ gì đó trói lại.
Cúi đầu nhìn, là một sợi xích mềm dẻo nối đến đầu giường.
“Mẹ ơi, cứu con, có biến thái!” Tôi vừa cố hết sức kéo đứt sợi xích, vừa không ngừng nghĩ, tại sao lại xảy ra chuyện này.
Đây là hình phạt vì cốt truyện sụp đổ sao?
Sau khi thất bại, tôi đứng dậy tìm công cụ, nhưng đúng lúc đó cửa mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Là Cố Cảnh Sách.
Trên tay cậu ấy là bữa sáng, vẻ mặt tươi cười như đang ở nhà, nhưng tôi lại cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Tôi rút lui về giường, cậu ấy đặt đồ xuống rồi tiến lại gần. Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, tôi định nói gì đó nhưng ngay lập tức bị một nụ hôn chặn lại.
“Ưm… A Triệt…”
Không biết bao lâu sau cậu ấy mới chịu rời đi, tôi đỏ mặt thở hổn hển.