“Nghi tần nhớ người thân cũng là lẽ thường tình. Cứ để ở lại một đêm đi.”
14
Buổi tối, ta lại cùng thái giám hầu hạ Thái hậu nghỉ ngơi giống như khi còn ở Ngũ Đài sơn.
Thái hậu khẽ ngăn ta làm việc, dịu dàng nói:
“Diệu Nghi, nửa năm nay, con tận tâm hiếu thuận với ai gia, ai gia đều ghi nhớ trong lòng. Việc con và Hoàng hậu âm thầm mưu tính, ai gia cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Ta biết không thể giấu được Thái hậu, liền lập tức quỳ xuống.
“Xin Thái hậu thứ tội.”
Thái hậu đích thân đỡ ta dậy:
“Con theo ai gia lên núi cầu phúc, vậy mà Trần Hoài Dư lại dám đưa ngoại thất vào phủ sau lưng con. Việc hắn làm không chỉ có lỗi với con, mà còn chẳng xem ai gia ra gì.”
“Còn về phần Nghi tần, chẳng qua chỉ là một ả yêu mị được sủng ái. Hoàng hậu muốn đối phó với nàng ta, ai gia sẽ không can dự.”
Nói đến các chủ vị trong cung, ta liền cúi đầu, không dám mở miệng thêm lời nào.
Trời vừa hửng sáng, sương sớm còn lạnh, một thái giám hớt hải chạy tới Thọ An cung báo tin:
“Khởi bẩm Thái hậu, Nghi tần nương nương đã động thai!”
Thái hậu hoảng hốt, lập tức định thay y phục.
Rồi như sực nhớ ra điều gì, bà hỏi:
“Hoàng hậu đâu?”
“Hồi bẩm Thái hậu, Hoàng hậu nương nương đã tới Dục Tú cung rồi ạ.”
Thái hậu gật đầu như có điều suy ngẫm, không nhanh không chậm phân phó:
“Truyền kiệu, đến Dục Tú cung.”
Ta đi bên cạnh Thái hậu, cùng người tiến vào cung.
Đến nơi chỉ thấy Tống Sính Đình đầu tóc rối bời, y phục lộn xộn, đang bị thái giám áp giải quỳ ngoài điện.
Thấy ta đến, nàng ta như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội kêu lên:
“Phu nhân cứu thiếp! Sao ta có thể hại biểu muội được? Nhất định là có người hãm hại!”
Ta an ủi:
“Ngươi đừng nôn nóng. Hoàng thượng và Hoàng hậu sáng suốt, ắt sẽ tra rõ chân tướng.”
Nhưng lúc ấy, đám nội thị vẫn liên tục bưng từng chậu máu ra vào không ngớt.
Nghi tần… e là không giữ được.
Mà Tống Sính Đình, tất sẽ là người phải chịu tội thay.
Nội thị trong Dục Tú cung đứng ra làm chứng, nói chính Tống Sính Đình đẩy Nghi tần khiến nàng ta va vào góc bàn, dẫn đến động thai, mất con.
Tống Sính Đình vừa khóc vừa kêu oan:
“Thiếp chỉ vô tình đẩy nhẹ biểu muội một cái thôi, khi ấy biểu muội còn nói không sao mà…”
Chính lời biện bạch ấy lại khiến nàng ta không thể thoát tội.
Hoàng thượng hạ chỉ xử tử.
Dung Nguyệt cô cô len lén báo cho ta biết, Trần Hoài Dư đang quỳ trước ngự thư phòng cầu xin, nhưng Hoàng thượng vẫn không chịu triệu kiến, để hắn quỳ mãi ngoài đó.
Ta mang danh là hiền thê nổi tiếng khắp kinh, tất nhiên không thể bỏ mặc không màng đến phu quân của mình.
Ta cầu xin Thái hậu.
Thái hậu nói:
“Phạm vào tội mưu hại hoàng tự là tội chết. Con hãy đi khuyên Trần Hoài Dư, đừng để Tống thị làm liên lụy tới cả phủ Bắc Uy Hầu.”
Nghe vậy ta hoảng hốt, vội chạy tới ngự thư phòng, đem lời Thái hậu truyền lại cho Trần Hoài Dư.
Hắn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào ta.
Hồi lâu sau, hắn mới hỏi:
“Là ngươi làm đúng không?”
Câu ấy như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào ta, lạnh từ đầu tới chân.
“Mưu hại hoàng tự là trọng tội. Dù ta có không ưa Tống di nương cũng tuyệt đối không làm việc thất đức ấy!”
Trần Hoài Dư vẫn nhìn ta không rời, như muốn nhìn thấu lòng dạ ta.
Lại một lúc lâu nữa, hắn mới chậm rãi nói:
“Là ta nôn nóng quá… nên đã nghĩ sai rồi.”
15
Nghi tần đã chết.
Hoàng thượng hạ chỉ xử trảm Tống Sính Đình.
Nghe nói trước khi chết, nàng ta vẫn không ngừng gọi tên Trần Hoài Dư, khẩn thiết muốn gặp hắn lần cuối.
Nhưng Trần Hoài Dư đã bị bãi miễn chức Đô úy, giam lỏng trong phủ.
Hắn không thể đến gặp nàng ta.
Ta, người mang danh hiền thê, đã đi thay phu quân.
Tống Sính Đình đầu tóc rối bời, áo tù đầy bụi đất, nhơ nhuốc không chịu nổi.
Nàng ta nắm lấy song sắt trong ngục, nhìn ta rồi hét lên:
“Vì sao hôm đó Hoàng hậu lại đề nghị để ngươi và hai đứa nhỏ ở lại trong cung? Là các ngươi hợp mưu hãm hại ta và biểu muội!”
Đoán trúng thì sao?
Từ lâu Hoàng hậu đã muốn trừ bỏ Nghi tần.
Bên cạnh Nghi tần là người của Hoàng hậu, thái y cũng bị mua chuộc, từng việc, từng bước, Hoàng hậu đều nắm trong lòng bàn tay.
Người kéo ta vào cuộc, một là để Tống Sính Đình làm vật thế thân, hai là coi trọng địa vị ta trước mặt Thái hậu.
Ta thuận thế nhập cuộc, một là vì ta không thể đắc tội với Hoàng hậu, hai là vì… ta cũng không thể để Nghi tần tiếp tục được sủng ái.
Chừng nào Nghi tần còn tồn tại, Tống Sính Đình sớm muộn gì cũng sẽ leo lên đầu ta. Đến khi ấy, ai sẽ bảo vệ hai đứa con ta?
Nói ra thì Nghi tần không hề mang thai.
Chuyện này là do Dung Nguyệt cô cô đã thầm nói cho ta biết.
Có nghĩa là Thái hậu cũng biết.
“Tống di nương, đừng quên chính Nghi tần nương nương đã chủ động mời ngươi ở lại cung.”
“Nhất định là Nghi tần đã bị các ngươi mê hoặc!”
Ta lắc đầu, thở dài thất vọng:
“Đến nước này rồi, ngươi không biết hối cải, lại còn vu vạ Hoàng hậu nương nương? Thật là hồ đồ!”