Sau khi xem xét xong số lượng thực phẩm, Ain mới đi ra ngoài, trở về nhà liền bắt đầu chuẩn bị bữa tối cho mình. Ngồi ăn, mà trong đầu của Ain vô vàn những suy tư, trăn trở của riêng mình. Ăn xong, hắn đi ra trước nhà ngắm bầu trời.
Hiện tại, bên chỗ nhà cũ cũng chỉ còn Ain ở đây. Eny thì dọn vào nhà kho mới ở luôn rồi, Ry thì ở phía bên kia để nhanh chóng đi săn, Pu cùng Dio thì qua chỗ ngọn đồi sinh sống tạm thời.
Bầu trời hôm nay đầy sao sáng, chiếu xuống mặt đất rực rỡ. Ain ngồi trên ghế nhâm nhi tách trà, là một loại thảo dược mà Ain chưa biết tên, có tác dụng an thần, vị đắng đắng như trà. Sau đó, hắn thở ra một hơi, cộng với không khí lạnh, làm cho khung cảnh càng yên bình hơn.
Phía xa xa bên kia con sông, những ánh sáng lấp lóe trong đêm, những tiếng ca vui đùa vang tới. Mọi khung cảnh đều lọt vào trong mắt Ain, hắn khẽ cười rồi lại lặng im. Thời gian dần trôi qua, tới khi trời đã khuya những ánh sáng nhỏ nhoi và tiếng cười mới hạ dần.
Ain nhìn khung cảnh đó một lần nữa, rồi dọn dẹp ghế, tách trà, sau đó vào trong nhà nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, dù trời rất lạnh nhưng Ain vẫn cố tỉnh dậy. Hắn châm ngọn lửa trong bếp để ấm người, rồi đi ra ngoài cửa. Bên ngoài, trời đầy màu trắng quen thuộc như mọi năm. Ain dùng cái xẻng xúc lớp tuyết dày trên sàn đi bớt, rồi mới bước ra sân tập.
Hiện bộ lạc cũng đã có hai sân tập, một cái bên kia sông lớn hơn rất nhiều nhưng không vì thế mà sân tập bên đây không có người sử dụng. Ain, sau khi khởi động cơ thể, đã thấy vài người quen thuộc trong nhóm tộc nhân gia nhập bộ lạc đầu tiên.
Dù Ain không đưa ra lịch tập huấn, bọn họ vẫn đi ra tập như thường lệ. Hàng ngày, tộc nhân bộ lạc Lạc Việt đều tập ít nhất hai giờ mỗi ngày. Chính vì vậy, sau một thời gian dài, việc này đã ngấm vào máu họ, không tập là không chịu được.
Trong mùa đông, số lượng lớn tộc nhân mới gia nhập đều chọn nghỉ ngơi ở nhà sau thời gian dài làm việc, chỉ có tộc nhân cũ mới ra ngoài tập luyện. Không phải vì họ nghiện hay sao cả, chỉ là sau khi tập trong mùa đông, cả đám mới nhận ra đây chính là thời gian vàng của họ.
Vừa nâng cao thể chất, vừa rèn khả năng kháng lại thời tiết. Họ cảm nhận được sự phát triển nhanh chóng của bản thân khi tập luyện trong mùa đông. Còn đối với Ain và mấy đứa nhỏ, điều quan trọng nhất là khả năng tái hoạt động khi bị tấn công bất ngờ.
Nếu bị tấn công bất ngờ trong thời gian này, Ain cùng mấy đứa nhỏ sẽ có khả năng tái hoạt động tốt hơn người khác. Bị tấn công mà còn phải chờ cơ thể nóng lên và chưa chuẩn bị cho mọi tình huống thì chỉ có bị tiêu diệt. Ain đã truyền đạt ý niệm này cho đám nhỏ, chính vì vậy mà chúng không cho cơ thể nghỉ ngơi quá lâu, luôn trong trạng thái sẵn sàng.
Sau hai giờ, Ain đứng thở hổn hển, vuốt những giọt mồ hôi trên trán rồi đi lại chỗ hồ nước nóng, lấy một ít nước lọc uống để bổ sung cho cơ thể. Sau khi thỏa mãn, hắn tiếp tục luyện kiếm, còn mấy tộc nhân kia lắc đầu. Bọn họ vẫn không so được với tộc trưởng, đã là tộc trưởng mà còn chăm chỉ như vậy.
Dù cố gắng đến mấy, họ vẫn không thể theo kịp bài tập của hắn. Nó quá sức đối với họ. Chỉ được tập chung hoặc quan sát thôi, họ cũng đã mãn nguyện rồi. Khi quan sát, họ mới nhận ra rằng Ain không bao giờ tập một bài tập quá lâu hoặc giữ nguyên bài tập xuyên suốt buổi tập.
Ain luôn luân phiên các bài tập và đa dạng kiểu tập, để mọi khía cạnh của cơ thể được hoạt động. Hắn không như Ry, dù đã được hướng dẫn tập điểm yếu của mình nhưng vẫn chú trọng vào điểm mạnh. Ain luôn khác biệt trong mắt tộc nhân, để họ tìm hiểu và học tập. Nhưng nếu hắn không còn gì để họ học hỏi, họ sẽ đá hắn đi.
Sự thật luôn phũ phàng. Trong thời đại này, ngày hôm trước, người kia còn theo ngươi học tập, hôm sau đã sẵn sàng đá đít ngươi khỏi chức tộc trưởng. Thậm chí, đến thời điểm hiện tại, bộ lạc Lạc Việt lại vô cùng đặc biệt khi Vu chính là tộc trưởng, và còn là người trẻ nhất mà họ từng biết.
Nếu không có sự bất mãn hoặc ghen tị trong mắt của những tộc nhân mới, Ain thà tin rằng con heo biết leo cây. Thực ra, Ain từng thấy mấy con heo rừng con leo cây để bắt ve sầu ở mùa hè, nhưng đó chỉ là trong mơ thôi. Bởi vậy, Ain luôn cố gắng hạn chế hình ảnh của mình để mọi người bớt soi mói.
Làm người lãnh đạo khổ lắm. Đến bây giờ, Ain mới thấm thía câu nói của lão sếp kiếp trước. Lúc đó, hắn còn non trẻ, chỉ nghĩ rằng lão bịa chuyện mà thôi. Bây giờ, trải nghiệm rồi mới thấm được.
Tập thêm 30 phút nữa, Ain mới đi ăn sáng rồi ra ngoài kiểm tra tình hình bộ lạc. Những vấn đề phát sinh bắt đầu ập đến khi hắn xuất hiện ở đây:
“Nhà ta có nhện, ngài vào bắt giúp với.”
“Ơ, nhà cô có nhện sao không nhờ người khác mà nhờ ta? Còn nữa, sao cô nháy mắt với ta, có âm mưu gì?”
Rồi: “Tộc trưởng ơi, cái giường nhà ta nằm khó chịu lắm. Ngài vào nằm thử xem.”
“Ưm, ta cũng muốn giúp lắm nhưng lưng ta đang đau không nằm được, hôm khác nhé.”
Thoát khỏi đám phụ nữ dai dẳng kia, Ain mới thở ra một hơi. Hắn hiểu đám người kia có ý gì chứ, nhưng là tộc trưởng, hắn phải giữ hình tượng, hắn cũng đang ở độ tuổi dậy thì, ở tuổi này đã đủ sức có con có cháu rồi, Ain cũng có sự khó chịu khi thằng em mình nổi loạn mà.
Hắn chỉ cần hô một tiếng, có vô số kẻ chấp nhận phục tùng, thậm chí Ain muốn cũng có thể lập harem cũng được, kể cả còn hai người đang nhăm nhe mình là Eny và Duyên nhưng hắn lại không muốn điều đó.
Cái gì dễ đến thì sẽ dễ đi, chính hắn ở kiếp trước đã tốn biết bao thời gian, công sức và máu mới có thể quen được với bạn gái mình nhưng rồi sao. Ain hiểu rõ vấn đề đó hơn ai hết, với lại hắn bây giờ cần tập trung cho bộ lạc.
Dù muốn hay không, vẫn còn lão Quy nằm bên sẽ xử hắn nếu không kịp tiến độ lão đưa cho, chính vì vậy Ain mới nghiêm túc, hắn hiểu mình đang ở đâu và mình là ai. Hắn cũng chỉ là một con cờ vô danh tiểu tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, hắn buộc phải cố gắng mới có thể đạt được ước nguyện của mình.
Đi lại chỗ khu vườn, Ain mới thấy xung quanh các gốc cây đầy tuyết, các tộc nhân đang cố gắng phủi tuyết khỏi những tán lá. Thấy Ain đi vào, tất cả đều cúi đầu chào, Ain phất tay rồi thăm hỏi tình hình, cũng như giải đáp một số vấn đề phát sinh.
Giải quyết xong, Ain lại đi ra chỗ của nhóm đi săn thì thấy, Mit cùng Ry với nhiều thành viên đang ngồi vẽ chi tiết trên các tấm vỏ cây để dạy cho đám nhỏ. Theo hắn thấy, có vẻ mấy đứa nhỏ cũng tiếp thu khá tốt nên Ry mới có thể cười tươi như vậy, đảm bảo nếu có đứa nào không hiểu thì với tính tình của nó làm gì có khuôn mặt như thế.
Ngắm nghía từ xa một lúc, rồi Ain đi ra chỗ mấy ngọn đồi, do con đường khá xa nên Ain phải dắt Ichi đi theo. Mà con sói này cũng lạ, dù đã lớn mấy người anh em khác của nó cũng đi ra những chỗ trống mà làm lãnh thổ riêng, nhưng con này lại chỉ ở gần nhà của Ain, nhiều lúc hắn thắc mắc mà không hỏi được.
Hắn chỉ cho rằng, con Ichi này đã chắc làm lãnh thổ ở khu vực đó rồi mới không đi sang chỗ khác, mà con này còn cái lạ là không có phàn nàn gì, Ain sai nó làm gì cũng được, đương nhiên chỉ có lệnh của Ain nó mới nghe lời mà thôi.
Chứ như đợt săn voi, làm gì Dio có thể sai bảo nó, không phải Ain ra lệnh còn lâu nó mới nghe lời tên to tướng kia, và nó cũng không như những người anh em kia chỉ mới nhờ chút xíu đã làm nũng đòi ăn, nó trưởng thành hơn rất nhiều.
“Ta làm miễn phí mà ngươi có chút lòng thành thì ta nhận, nếu không có thì không được giòn đâu.“
Khụ khụ, trở lại câu chuyện nào.
Sau một giờ thì Ichi cũng vác được Ain tới nơi. Đứng dậy, Ain vươn vai một cái rồi đi vào phía trong, còn Ichi thì đi xung quanh tìm ít thức ăn, ông chủ của nó keo kiệt òi.
Đi lên tới chỗ nhà lão Ky, Ain bước vào thấy lão đang ngồi ăn, thấy tộc trưởng bước vào, lão định đứng dậy thì Ain đưa tay ra trước ngụ ý khỏi, rồi lão lại ngồi xuống cố gắng giải quyết bữa sáng của mình, còn Ain đi ra ngoài quan sát xung quanh kỹ hơn.
Sau vài phút, thì lão Ky cũng đi ra hướng Ain hỏi :
“Không biết tộc trưởng qua đây có chuyện gì không ạ.“
Ain chỉ tay lên phía ngọn đồi khó hiểu hỏi lại :
“Tại sao trên đó lại không có ai sinh sống hoặc làm việc.“
Lão Ky nhìn theo hướng tay tộc trưởng rồi nghe hỏi thì có chút nhướng mày suy nghĩ, một lúc lâu lão khó khăn nói :
“Việc này lão cũng không biết nữa, nhưng không biết việc không sinh sống trên đó có chuyện gì sao tộc trưởng?“
Ain nghe lão Ky nói xong, mới xoa xoa thái dương mình rồi nói :
“Thôi được rồi, coi như lần đầu vậy, nếu cứ sống dưới đây rồi trên đó có người cướp bóc hay phá hoại làm sao biết, giống cây kia có thể là nguồn lương thực chính sắp tới nếu bộ lạc ta không săn được thú.“
Lão Ky nghe tộc trưởng giải thích xong mới đổ mồ hôi hột, thời gian trước lão cũng có ý định dùng giống cây kia nhưng kết quả không được tốt, rồi thời gian trôi qua cực tốt đẹp ở bộ lạc mới này, đã làm cho lão quên mất đi điều quan trọng đối với một bộ lạc là nguồn lương thực phải ổn định.
Rồi giờ đây, chính tộc trưởng lại nhắc nhở lão, chỉ cần lão cẩn thận nhắc nhở đám người kia một chút thôi đã có thể tộc trưởng cân nhắc lão làm đội trưởng nơi này a. Lão nhìn Ska được hưởng thụ những quyền lực mà lão sục sôi lại ý chí không chịu thua.
Những kiến thức có được, lão vận dụng tối đa cho công việc nhưng việc sống mà không có một chút uy hiếp về nguồn lương thực quá lâu, đã khiến lão lơ là. Rồi khi săn được số lượng lớn voi ma mút, lại càng lão tự tin bộ lạc sẽ không bị uy hiếp nguồn lương thực nào cả, rồi giờ mọi thứ lão cố gắng sụp đổ chỉ vì một thứ nhỏ nhặt trong mắt lão.
Ain cũng nhận ra tình trạng của lão Ky nhưng hắn không quản, ai cũng có tham vọng và có lúc lơ là, nhiệm vụ của người lãnh đạo là gõ đầu họ khi cần cũng như nhắc nhở họ khi quên. Ain đi ra chỗ hẹn với con Ichi rồi đi về nhà, còn ở đây lão Ky sẽ giải quyết nếu không làm được nữa thì hắn cho Ska tiếp quản nơi đây được rồi.