Nghe xong câu chuyện, những người đang có mặt trong nhà Ain mang đủ mọi cung bậc cảm xúc – hồi hộp, căng thẳng, lo lắng, rồi thở phào nhẹ nhõm sau những thăng trầm mà Ry và Garu vừa kể lại.
Duy chỉ có Ain là vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh từ đầu đến cuối. Nhưng trong thâm tâm, hắn không thể nào yên. Những cái tên quen thuộc mà Ry nhắc đến – đặc biệt là sự xuất hiện của lão Qy năm xưa – khiến hắn chấn động.
Ry uống vài ngụm nước, im lặng chờ đợi phản ứng từ Ain.
Ain nhìn ánh mắt của mọi người rồi khẽ thở dài, chậm rãi nói:
“Chuyện của lão Qy...để tôi tự nói với Eny sau. Còn bây giờ, hai người có muốn hỏi gì không?”
Ry quay sang nhìn Garu. Cả hai cùng lắc đầu. Ain vừa định nói tiếp thì Ry chợt nhớ ra điều gì, liền lên tiếng:
“À...tộc trưởng, có chuyện này tôi vẫn thấy khó hiểu. Khoảng một năm trước, ngay lúc tôi vừa cùng nhóm đến nơi thực hiện nhiệm vụ thì tay trái – chỗ có dấu ấn – đau nhức dữ dội. Không biết ở bộ lạc khi đó có xảy ra chuyện gì không?”
Ain nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ:
“Không có gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là...có một đàn châu chấu bay lạc hướng. Cũng may thần hộ mệnh đã đuổi được chúng đi. Mà tiện thể, tôi nói luôn – bầy châu chấu đó xuất phát từ khu vực này.”
Nói xong, Ain bước đến bàn làm việc gần đó. Bên cạnh kệ gỗ là một tấm bảng lớn. Trên bảng dán vô số tờ giấy, mỗi tờ là một bản vẽ, ký hiệu kỳ lạ.
Hắn chỉ tay vào một chỗ, ra hiệu mọi người lại gần.
Tới lúc đó, cả Ry và Garu mới nhận ra – đây là một tấm bản đồ lớn, được ghép lại từ nhiều bản vẽ do các tộc nhân vẽ nên. Tuy nhiên, ở góc dưới bên trái bản đồ lại khuyết một mảnh – ngay chỗ Ain đang chỉ.
Ở cạnh đó là dòng chữ "Nam" – thứ định nghĩa phương hướng đã được Ain chuẩn hóa từ lâu. Dù mỗi bộ lạc vẫn còn dùng những tên gọi riêng.
…
Ví dụ như bộ lạc Đá Đá cổ xưa:
Hướng đông là loài chim
Hướng tây là đom đóm
Hướng nam là con nai
Hướng bắc là lợn rừng.
Tại sao họ đặt vậy? Ain cũng không rõ. Lão Vu năm xưa tự nghĩ ra, Ain không lý giải nổi.
Khi thành lập bộ lạc, Ain đã dạy cho anh em của mình cách định hướng hiện đại hơn – đông, tây, nam, bắc. Hắn cũng truyền lại nhiều cách cổ truyền để xác định phương hướng như xem mặt trời, bóng cây, gió, hay địa hình.
Nhưng Ain thì chưa bao giờ hài lòng với cách làm tạm bợ. Hắn muốn một phương pháp chính xác, nhanh, gọn – như cách người xưa từng dùng: la bàn từ tính.
Vấn đề là…Ain không rõ cách tạo ra từ tính. Hắn thử đủ kiểu: dùng đá, dùng gió, thậm chí đập mạnh thanh sắt vào đá để tạo từ hóa. Có thành công, nhưng quá tốn sức và không ổn định.
Khi Lim phát hiện ra mỏ sắt, Ain như bắt được vàng. Hắn yêu cầu rèn vài thanh sắt nhỏ, rồi giao cho nhóm trinh sát dò tìm các loại đá màu sẫm có từ tính – thứ hắn chỉ nhớ mang máng là đen, hút sắt, thô ráp.
Mãi một tuần sau, họ mới mang về vài viên đá giống yêu cầu. Ain đích thân thử nghiệm, và cuối cùng cũng chế tạo thành công chiếc la bàn đầu tiên của Lạc Việt.
Việc chế tạo không quá khó, nhưng đòi hỏi kiên nhẫn và tỉ mỉ.
Hắn chọn gỗ làm mặt đế – một mặt tròn đường kính khoảng 15 cm, chia đều 360 độ, đánh dấu 18 con số từ 0 đến 340 (mỗi số cách nhau 20 độ). Quanh viền là những chữ cái lớn – nổi bật bằng mực đen.
Để gần gũi hơn với tộc nhân, Ain đổi ký hiệu:
N là Nam – mặt sau có hình mặt trời nửa trắng phía trên, nửa đen phía dưới.
T là Tây – mặt sau có hình mặt trời đen tuyền.
Đ là Đông – mặt sau là mặt trời trắng sáng.
B là Bắc – mặt sau có mặt trời nửa đen phía trên, nửa trắng phía dưới.
Ở giữa các hướng chính, hắn vẽ thêm những ký hiệu nhỏ hơn: ĐB, TN, ĐN, TB – tương ứng với các hướng chéo.
Mọi vị trí, khoảng cách, góc lệch…đều được Ain đo đạc cẩn thận bằng công cụ thủ công do chính hắn sáng chế. Và để có thời gian làm việc này, hắn chỉ tranh thủ được ban đêm – khi tất cả đã ngủ say.
…
Đám người nhìn tới đây liền nhớ lại sự kiện năm đó. Họ chợt nhận ra sự bất ổn trong ánh mắt của nhau, một sự nghi ngờ mơ hồ bủa vây căn phòng. Ain chỉ cười, nhẹ nhàng nói:
“An tâm, nơi này hiện đã an toàn. Chúng ta đã kiểm soát được nó.”
Nói xong, Ain lấy những tấm bản đồ mà nhóm Ry mang về dán vào chỗ còn trống trên tấm bảng lớn. Khi mảnh cuối cùng được dán lên, bản đồ đã hoàn toàn hoàn chỉnh.
Mọi người mới nhìn rõ được bức tranh toàn cục về những nơi mà các tộc nhân bộ lạc từng đi qua – một vùng đất quá rộng, rộng hơn bất kỳ nơi nào mà họ từng sinh sống hay nghe kể từ bộ lạc cũ.
Nhưng họ vẫn không hiểu hết ý mà Ain đang muốn truyền đạt. Những người này làm việc với Ain đủ lâu để nhận ra mỗi hành động của hắn đều ẩn chứa một tầng ý nghĩa, nhưng họ không đủ nhạy để giải mã sự gợi mở đó.
Ain nhìn biểu cảm của mọi người, rồi im lặng. Hắn không phải kiểu người thích vòng vo, nhưng cũng không hay nói toạc ra mọi chuyện. Hắn muốn các tộc nhân phải tự mở rộng đầu óc, bắt kịp nhịp suy nghĩ của hắn.
Sau một lúc, Ain thở dài, quay lại bàn làm việc, kéo ngăn kéo ra rồi lấy một xấp giấy dày đưa cho mọi người. Ai nấy đều cầm lấy gần trăm tờ báo cáo dày đặc thông tin.
Càng đọc, họ càng ngạc nhiên. Riêng Ry thì đăm chiêu, như đang nghiền ngẫm điều gì đó lớn hơn những dòng chữ. Trong khi cậu còn chưa đọc xong, thì Duyên đã lên tiếng hỏi:
“Tộc trưởng…anh muốn làm gì?”
Ain đang uống chén trà, nghe hỏi thì nhìn thẳng vào Duyên. Hắn đặt chén xuống, chậm rãi bước lại chỗ tấm bảng, tay chỉ thẳng vào nó và nói:
“Tất cả những điều này đều nằm trong bản đồ. Vậy nó phải chịu dưới màu sắc của Lạc Việt. Bất cứ bộ lạc nào cũng phải chịu ảnh hưởng của Lạc Việt. Không chấp nhận thì...chết.”
Khi nói đến từ “chết” giọng Ain gằn lại, sắc như dao cắt. Cả căn phòng như đông cứng. Ry thì phấn khích – đã quá lâu rồi nó mới cảm thấy máu nóng dâng trào như vậy. Ry muốn chứng minh với Ain rằng mình đã học được gì trong nhiệm vụ vừa rồi.
Dio – người luôn điềm đạm – lập tức lên tiếng:
“Ổn không, tộc trưởng? Chúng ta không đủ nhân lực cho một trận chiến quy mô như vậy.”
Ai nấy đều gật đầu đồng tình. Trên tay họ là danh sách các bộ lạc lớn nhỏ, mỗi bộ lạc lại có số lượng tộc nhân khác nhau, ít cũng gần 120 người, nhiều thì gần 3000 người.
Ain chỉ mỉm cười rồi hỏi:
“Mày có nhớ hệ thống sức mạnh không?”
Dio gật đầu. Ry thì ngơ ngác, lẩm bẩm trong đầu: “Hệ thống sức mạnh là cái quần què gì?”
Ain mới chậm rãi tiếp lời:
“Lần này, chúng ta sẽ đô hộ các bộ lạc.”
“Đô hộ?”
Mọi người đồng thanh hỏi lại. Họ không phản đối, nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Ain. Hắn lúc này từ ngăn kéo bí mật lấy ra một xấp giấy nhỏ, phát cho từng người, thong thả nói:
“Nghe đây. Đây là những gì tôi nghiên cứu trong nhiều năm qua. Chiến tranh có lợi và hại, tùy vào cách sử dụng, nó có thể giúp bộ lạc phát triển hoặc làm tan nát tất cả. Vậy nên tôi nghĩ ra một cách mới, không cần đổ máu quá nhiều.”
“Đầu tiên là gây áp lực: đánh chặn bãi săn, chặn đường tiếp tế, phục kích các nhóm nhỏ,…nói chung là khiến họ kiệt quệ, không còn sức phản kháng. Sau đó ta sẽ cử người đến sinh sống trong bộ lạc họ.”
“Khi người của ta đã an ổn, ta sẽ từ từ rút người của họ về bộ lạc mình. Ở đây, họ sẽ thấy sự phát triển vượt trội, sự khác biệt trong từng ngóc ngách. Khi trở về, họ sẽ lan truyền hình ảnh của chúng ta như một nơi đáng mơ ước.”
“Còn người của ta thì không rảnh rỗi. Ở đó, họ có nhiệm vụ truyền bá tinh hoa của Lạc Việt: trồng trọt, nấu ăn, chăn nuôi, y thuật, và đặc biệt là ngôn ngữ – chữ viết.”
“Ta sẽ không dạy hết. Chỉ dạy một phần nhỏ, đủ để họ hiểu nhưng không đủ để độc lập. Họ càng học, càng phụ thuộc. Càng phụ thuộc, càng mất đi bản sắc.”
“Đến lúc đó, họ sẽ tự nguyện cống hiến nhân lực, tài nguyên – mọi thứ – để không bị bỏ lại phía sau.”
“Họ sẽ không nhận ra rằng mình đã bị đồng hóa.”
Ain ngừng một chút rồi nói bằng giọng lạnh băng:
“Còn những bộ lạc chống đối…thì tiêu diệt hết. Không để lại hậu họa.”
“Vì để làm được việc này, chúng ta sẽ phải chia tách người ưu tú của bộ lạc ra các nơi, nhưng không cần lo. Họ chính là những lớp vỏ giáp bảo vệ bộ lạc ta từ xa.”
“Họ là những hạt giống mà tôi đã gieo.”
Ain quét mắt nhìn khắp lượt, từng ánh mắt – kể cả của Rin và Duyên. Hắn không nói ra, nhưng trong lòng đã sẵn sàng bẻ gãy bất kỳ “con chuột” nào cắn phá giấc mộng hắn xây dựng.
Ry lúc này nhắm mắt. Quá nhiều thông tin. Ry cần thời gian tiêu hóa tất cả.
Dio chống cằm, suy tư. Nó không thấy lạ với kế hoạch này, vì giữa nó và Ain đã từng bàn qua, chỉ là chưa có ngày thực thi.
Pu thì như thường lệ – im lặng, nhìn Ain đầy tin tưởng. Với nó, Ain làm gì cũng đúng.
Ska thì vẫn đơ ra như cũ. Nó là dân tay trồng cây, mấy chuyện này vừa rối, vừa nguy hiểm. Bảo nó bón phân còn biết, còn đánh lén bộ lạc khác thì…thôi đi.
Zua? À, Zua đang làm nhiệm vụ Ain giao rồi.
Rin và Duyên nhìn nhau, như đang trao đổi thứ gì đó mà chỉ phụ nữ mới hiểu. Dù Ain quan sát kỹ cũng không rõ họ đang toan tính điều gì. Phụ nữ rất khó đoán, và càng nguy hiểm khi họ im lặng.