Khi mùi nước mắm còn chưa phai trên tay, khi bếp lửa còn âm ỉ than hồng, thì ở cánh đồng phía nam – nhóm trồng trọt cũng đang hăng hái bắt đầu mùa vụ mới.
Các thành viên trẻ tuổi đầy khí thế, người cày, người đào, người gieo. Họ tin rằng năm nay sẽ là một mùa bội thu.
Nhưng trái ngược với không khí ấy, Ska và Simo – hai người đứng đầu nhóm – lại vô cùng căng thẳng.
Theo Ain, khả năng cao bộ lạc sẽ mở rộng lãnh thổ trong thời gian tới. Điều đó cũng đồng nghĩa:
Diện tích trồng trọt sẽ tăng gấp đôi, thậm chí gấp ba.
Số lượng thành viên tham gia trồng trọt cũng tăng theo.
Nhưng người quản lý vẫn chỉ có hai cái đầu: Ska và Simo.
Mà cái khó nhất là: Ain vừa mới ban hành luật tổ chức mới, nên tạm thời chưa thể bổ sung nhân sự cho tới khi nhóm của Ry trở về. Những thay đổi cần phải đi theo trình tự – Ain không muốn bộ lạc rơi vào cảnh "loạn tổ chức".
Cách đó không xa, trên ngọn đồi phía tây – lão Ky, người phụ trách vùng đồi và Vu cũ – cũng rầu rĩ phàn nàn:
“Một mình ta quản gần 150 người thế này là không ổn. Hồi xưa làm Vu, chỉ lo vài chục mạng là cùng. Giờ nhìn đâu cũng thấy người, mà không thấy ai giúp.”
Ska và Simo nghe mà...thở dài. Ít ra họ còn có nhau, còn lão Ky thì chỉ có chính mình với tiếng gió thổi qua sườn đồi.
Trước tình hình này, Ain không thể ban người, cũng không thể phá luật. Nhưng hắn nghĩ đến một điều trong kiếp trước – thứ hắn nghe rao giảng mỗi ngày bởi đám nhân viên thời vụ: quản lý đa cấp.
Hắn gợi ý Ska và Simo:
“Chọn ra những người giỏi nhất, cho họ phụ trách từng cụm nhỏ. Mỗi người không quản hết, mà quản vài nhóm. Rồi lại chọn ra người quản những người quản kia...”
Cả hai nghe xong gật gù, mô hình tuy chưa hoàn chỉnh, nhưng giúp họ giảm tải đáng kể khối lượng công việc.
Đây cũng là cơ hội để nuôi dưỡng các trưởng nhóm trẻ tiềm năng – chuẩn bị cho tương lai khi bộ lạc có hàng ngàn người, không thể mãi chỉ trông vào một cặp tay.
Mô hình này vốn đã được vài nhóm khác như nấu ăn, nghiên cứu, và Chấp pháp cũ thử nghiệm. Dù còn sơ khai nhưng đủ để vận hành.
Cũng là thời điểm đó, Eny, Opf và Rin – những chiến tướng thân cận của Ain – tranh thủ quay về nhà nghỉ ngơi. Chuyến đi của Ry vẫn chưa rõ ngày trở lại, Ain biết: giai đoạn sắp tới sẽ là bước ngoặt quan trọng.
(nội dung tiếp theo là não tàn, có thể bỏ qua.)
…
Ain cũng rõ mình tác động lớn đến bộ lạc cỡ nào, chỉ là hắn không rõ sự thích nghi, tiến hóa của các tộc nhân có thể theo kịp kiến thức mà hắn truyền đạt không?
Vì vậy mà Ain rất thận trọng trong việc xem xét cái nào cần truyền bá, cái nào không, lỡ như bộ lạc đang cần một kiến thức nào đó mà tộc nhân lại không thích nghi kịp thì dở người.
Mà thích nghi quá nhanh thì Ain càng khó vận hành bộ lạc, khi người ta rảnh rỗi thì rất hay tò mò, soi mói, lỡ như có người nào phát hiện ra những thứ không nên biết thì Ain có mười mạng cũng không đủ đền nha.
Ain hay Thiên ở kiếp trước có một thứ là điểm mạnh, bình thường thì hắn đù đù, ngu ngu, có thể xàm xí, tính cách trời ơi đất hỡi nhưng hắn đã vào khuôn là chuyện khác.
Thứ mà hắn và Thiên không bao giờ nhận ra điểm mạnh của mình, đó là sự thích nghi với môi trường tồn tại, nghe hiển nhiên mà nhỉ, chẳng phải đó là sự cơ bản cấu thành một loài vượn cổ tới nhân loại hay sao?
Đúng. thích nghi và tiến hóa là những yếu tố tiên quyết cho sự thành công tính tới hiện của nhân loại, nhưng phải rõ là thời cổ xưa bao loài người khác nhưng tới nay cũng chỉ còn loài Homo sapiens tồn tại và phát triển.
Đó là sự thích nghi với môi trường, đã có nhiều dẫn chứng cho một loài người mạnh mẽ nếu so với loài Homo sapiens thì họ gần như áp đảo chúng ta nhưng kết quả thì sao? Họ không thích nghi kịp với môi trường mới, từ đó mà biến mất.
Thích nghi không phải là thứ loài nào cũng có thể sử dụng được, Homo sapiens cũng như vậy chỉ là họ đã mở mang trí tuệ để có thể bắt kịp với môi trường trong thời đại đó.
Thích nghi tốt là một chuyện còn tiến hóa là một chuyện khác. Để loài Homo sapiens có thể tồn tại tới ngày hôm nay đã trả một cái giá rất đắt, chúng ta mất gần như tất cả anh em trong loài người mới có thể tổng hợp và tiến hóa tới ngày hôm nay.
Không phải chúng ta cứ thích nghi và tiến hóa là thành công, chỉ là loài Homo sapiens thông minh hơn, họ quan sát quá tiến hóa của các loài anh em để rút ra đâu là sự phù hợp với môi trường.
Vậy thích nghi của Ain có gì đặc biệt hơn người khác? Cái Ain hơn họ là sự thích nghi nhanh chóng, hắn có thể gần như thích nghi mọi môi trường mình sống. Như khi làm ở quán ăn của chú Duyên, từ một thằng gần như không biết cái gì Thiên đã có thể quản lý sau nửa năm cố gắng.
Nhưng nhiêu đó vẫn không đủ tạo sự khác biệt? Sai hoàn toàn nha.
Cái cách Thiên tốt hơn người khác là thời gian mà anh có thể thích nghi để tồn tại trong môi trường đó, nửa năm là thời gian người ta có thể thấy dài hoặc ngắn nhưng chỉ là ta muốn so với cái gì mà thôi.
Trong lịch sử Trái Đất có loài nào là thích nghi nhanh đến vậy không? Môi trường của Trái Đất từ khi hình thành tới nay đã thay đổi bao lần, mỗi lần có bao nhiêu loài biến mất, dù biết thời gian Trái Đất thay đổi môi trường rất rất lâu.
Hmm xem nào, kỷ băng hà có thể kéo dài khoảng hơn 300 triệu năm, vậy tại sao các loài có nhiều thời gian vậy không thể thích nghi để tồn tại? Đó là do môi trường tác động rất lớn, các loài không đủ cho sự thích nghi đặc biệt.
Dẫu biết so sánh của hai việc trên không thích hợp, chúng rất khác biệt nhưng phải nhìn nhận rõ là Ain thích nghi rất nhanh đúng không? Sẽ có bao nhiêu người thích nghi tốt đến vậy?
Ain thời này vẫn giữ cái thế mạnh đó, hắn có thể thích nghi với một môi trường mà mình chưa từng nghĩ tới chỉ trong vài năm, một đứa nhỏ tự mình vượt qua sự khắc nghiệt của thời đại.
(Cũng không hẳn nhưng công sức của nhân vật liên quan là 40% thôi hén)
Khi trốn chạy có thể thích nghi với núi tuyết, dù không rõ nó sẽ có những gì, tự tập hít thở khi không khí loãng chỉ trong ba tháng, còn thừa thời gian chỉ dạy người khác.
Tự mình điều hành một bộ lạc độc lập không thông qua ai cả, tự nhận làm hai người quyền lực nhất là tộc trường và Vu. Tự nghĩ ra chiến thuật phù hợp với tình hình bộ lạc, tự mình đi đánh trận, tự mình thử nghiệm,...
Mọi thứ ta thấy có thể bình thường nhưng với Ain là không bình thường chút nào. Hắn là ai? Có phải là kẻ ưu tú nào đó trong hiện đại không?
Không, hắn là kẻ rất tầm thường trong cuộc sống, ai cũng có thể chọn đại một người nào đó đã có hao hao giống Ain rồi.
Đối với Ain thích nghi thôi là chưa đủ, chặng đường mà hắn đi tới đích còn rất xa mà thời gian của hắn đã trôi đi gần 20 năm trời, liệu hắn lìa đời rồi nhiệm vụ đã xong chưa.
Chỉ tiếc là thứ Ain thiếu lại là kiến thức, hắn dù muốn hay không cũng tự nhận ra mình yếu ở điểm nào, tộc nhân thích nghi nhanh với môi trường mà hắn tạo ra thì Ain càng vui mừng.
Vì điều đó càng làm tiến trình tới mục đích thật sự của Ain càng nhanh hơn, nhưng nếu mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn thì hậu quả khôn lường.
Đây vừa là điểm mạnh của hắn, vừa là điểm yếu, thích nghi thôi chưa đủ, để tới được mức tiến hóa thì rất cần nhiều công sức và thời gian, mà Ain lại không có cả hai thứ này.
Vậy hắn sẽ làm gì lúc này? Đặt toàn bộ hy vọng vào các tộc nhân- vọng tưởng, tộc nhân của hắn làm sao có thể so với hắn, dù rõ ràng lão Quy từng thanh tẩy cho vài người hai lần nhưng vẫn chưa đủ.
Dùng bộ lạc để làm bàn đạp tiến lên? Vô vọng, hắn là gì có khả năng này, dù hắn có lãnh huyết tới đâu cũng chưa từng nghĩ tới việc dùng chiến tướng để nâng mình lên, mà có nâng thì được bao nhiêu?
Ain phải làm gì đây?
Hắn vẫn đang làm và sẽ làm như hiện tại, cố gắng làm sao cho các tộc nhân mở mang đầu óc, song song đó là hắn phải tự trang bị kiến thức cho mình.
Khổ nỗi là trong thời đại này kiến thức đâu ra, nhờ tộc nhân dạy à? Làm gì có chuyện đó, hắn còn bận dạy ngược lại đây. Đương nhiên phương án cuối là lão rùa rồi mà ngặt nỗi là lão rất keo kiệt, làm gì dễ moi kiến thức từ lão.
Nó vẫn là một vòng loẳn quẩn không có lối thoát, phải có một sự may mắn nào đó Ain mới có thể thoát khỏi vòng quay ấy, tiếc là đó sự tự trấn an của riêng hắn mà thôi.
Hắn còn không rõ nếu mình thất bại nhiệm vụ thì sẽ bị trừng phạt gì, rồi tộc nhân của hắn sẽ ra sao, bốn cô vợ của hắn như thế nào, linh hồn của Duyên làm sao?
Mỗi đêm khi ngủ, Ain luôn trằn trọc bởi những suy nghĩ này, hắn biết mình là ai nhưng lại không thể thoát khỏi dòng suy nghĩ đó, như thể nó in hằn vào trí nhớ của hắn.
Ain muốn nói ra để giảm stress ngày càng nặng của mình, nhưng nói với ai? Nói những gì? Kể cả bạn thân nhất là Dio, Ain còn chưa nói hết bí mật của mình, tới nay hắn vẫn còn giấu nhiều chuyện với nó.
Ấy vậy mà Dio luôn đinh đinh rằng mình là người nắm nhiều bí mật của Ain nhất. Zua, Ry, Pu, Ska mỗi đứa đều tự nghĩ mình biết một chút bí mật của Ain.
Nhưng đâu ai ngờ rằng những bí mật đó là thứ mà Ain tiêm vào nhận thức của tụi nó để làm bàn đạp cho mình, đó là khoảng thời gian đen tối của hắn, lúc đó Ain chỉ muốn lợi dụng mấy đứa để trả thù.
Nhưng càng ngày nhìn tụi nó đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử, Ain càng lụy vào tình cảm, thứ mà có thể giết chết lòng thù hận, rồi khi kẻ mà cả đám đặt mục tiêu lại cứ như vậy tan biến trước mắt.
Tại thời điểm đó, Ain sụp đổ, hắn uất ức, những gì hắn làm tới giờ là làm gì, hắn muốn trả thù nhưng không phải là cảnh này, hắn bán đứng lòng tin của bạn bè để rồi như thế này sao?
Sau ngày đó, Ain dần rút lại những gì mà hắn gieo mầm, tiếc là nó đã mọc rễ quá sâu, hắn không thể làm gì hơn là mặc cho nó tiếp tục phát triển, ván đã đóng thuyền rồi Ain đành phải chèo thôi.
Vì vậy mà sự tích tụ bởi những stress ngày càng dồn nén lại, Ain biết nhưng không thể làm gì hơn, hắn tự hỏi ai là người có thể cảm thông và chia sẻ gánh nặng cho hắn đây.
Một lúc nào đó Ain không còn chịu được nữa, nó sẽ nổ tung, tương lai không thể dự đoán được, nhưng hậu quả sẽ thảm khốc, có thể Ain chấm dứt hành trình của mình, để chuộc lại lỗi lầm mà hắn gây ra.
(Mình biết khi đọc tới đây sẽ có người muốn cmt gì đó, nhưng mình khuyên mn hãy gạt bỏ những khái niệm hiện thực đi, hòa mình vào thế giới truyện bạn sẽ cảm thấy stress hơn : Đùa thôi, mỗi người mỗi ý mình không thể chiều lòng tất cả được, truyện đưa thực tại vào càng không thể, truyện chỉ là ảo tưởng của tác giả nên hãy cố gắng tận hưởng với tâm thế quý’s tộc nhé. Thân ái)