Mùa hè là cơn ác mộng của bộ lạc Lạc Việt, nhưng đó là chuyện của thời gian trước. Bây giờ đã khác, Ain đã có phương pháp để giải nhiệt cho tộc nhân.
Quay về thời gian giữa mùa đông.
Vì thời tiết quá lạnh, Ain bắt đầu tìm hiểu về băng đá. Ain nhờ Ichi leo lên ngọn núi phía sau nhà mình.
Kể từ khi đến đây, Ain chưa bao giờ leo lên đỉnh núi này, dù nó khá thấp so với ngọn núi năm xưa mà hắn cùng đồng bọn đã chinh phục.
Ở dưới đất, Ain không ngồi chơi chờ thú cưng của mình khám phá xong mới bắt đầu làm việc, mà cho tộc nhân đào rộng hang nơi Kins đang trú. Nhìn ‘bức tượng’ trong tay, Ain lắc đầu.
Hắn để ‘bức tượng’ sang một góc trong nhà, rồi cho thành viên xây dựng bắt đầu đào hang.
Cái hang vốn nhỏ, sâu 3m, cao 3m và rộng 2m, giờ đã được mở rộng thành hình hộp vuông với mỗi cạnh là 5m.
Đào hang cần phải cẩn thận, vì đây là công việc nhọc nhằn và nguy hiểm. Do đó, Ain đặt an toàn của tộc nhân lên hàng đầu.
Phương pháp đào là dùng đục và búa từ bên ngoài vào trong. Khi hoàn thành phần bên ngoài, tộc nhân mới tiếp tục vào sâu hơn một cách cẩn thận.
Mỗi ngày, nhóm 5 người chỉ có thể đào thêm vài cm. Ain luôn sẵn sàng ở bên ngoài để sử dụng Vu lực hỗ trợ, vì thế anh có rất ít thời gian chăm sóc bốn ‘con sâu’ của mình.
Sau hơn một tháng, hang mới hoàn thành. Bên trong có nhiều cột gỗ để chống đỡ trần. Hang còn được đào sâu thêm một hầm tròn nhỏ, độ sâu 5m và đường kính hơn 2m.
Đây là nơi dự trữ đá. Ain vẫn đang suy nghĩ phương pháp giữ đá không tan. Tủ lạnh đất có thể dùng được, nhưng đường kính hầm chỉ 2m, nên không thể làm tủ lớn.
Ain dùng tạm nhiều tủ lạnh nhỏ thay vì chất lượng lớn, nhưng vẫn chưa hài lòng và mong muốn nhiều hơn.
Ain thử nhiều cách, từ lót rơm, dùng vải, đến muối... nhưng không hiệu quả vì chưa có đá để thử nghiệm. Hắn cảm thấy khó chịu vì không thể ăn đá bào.
Một tuần sau, Ichi quay về. Bộ lông xù xì của nó đông cứng lại. Nó rên rỉ rồi nhả ra một viên đá cho Ain, hắn nhận lấy vội lau đi phần nước bọt của Ichi.
Ain nhìn viên đá thì trầm trồ, hắn chỉ không rõ vì sao Ichi lại đi lâu đến vậy, mà hắn chẳng quan tâm lắm chỉ cần có thứ này trong tay là được.
Ain lấy ra một phần thịt hậu hĩnh thưởng cho Ichi và một ít cá cho Zoa. Ichi ngồi xuống, lắc đuôi muốn xin thêm.
Ain bực tức nói:
“Dính vào tình yêu là mày như thằng ngốc. Nè, cho thêm này, đừng nhìn tao như thế.”
Dù mắng nhưng Ain vẫn bỏ thêm thịt cho vợ chồng Ichi. Sau đó, Ain vội ra hang đá, bỏ viên đá vào tủ lạnh đất.
Sau đó liền đi ra, bên ngoài hầm có hai cánh cửa bằng sắt, để giữ độ lạnh cho đá, Ain còn cho nhóm chế tác làm hai cánh cửa sắt này.
Bên ngoài hầm có hai cánh cửa sắt để giữ lạnh. Nhóm chế tác được Ain giao làm hai cánh cửa này, dù đây là lần đầu họ thực hiện một vật như vậy.
Hai tấm sắt mỏng nhanh chóng làm ra, sau đó các thành viên chế tác hàn chúng lại với một cạnh sắt ở hai bên, để tạo thành một hình hộp lớn.
Cách hàn sắt thì rất thô sơ, chúng chỉ được nung đỏ sau đó thì đợi nguội lại, sau khi nguội thì các tộc nhân dùng búa đập để làm cho cánh cửa đúng với yêu cầu.
Nó có một không gian trống, Ain đang dùng nguyên lý của bình giữ nhiệt kiếp trước. Chỉ là công nghệ hiện tại không đủ, hắn đành cho rơm, vải, mùn gỗ vụn hay thứ gì có thể giữ nhiệt nhét vào khoảng trống đó.
Sau khi nhét tất cả vào, các thành viên chế tác đưa một tấm sắt đã được nung nóng bịt vào chỗ cạnh còn sót, các thành viên chế tác liền dùng búa đóng lại, rồi tưới nước vào để quá trình nguội dễ ra nhanh hơn.
Vì sợ cháy những vật liệu ở bên trong, nên nhóm chế tác đã làm một thanh chắn bằng sắt ép những vật liệu nén lại, tới khi gần tới cách chỗ nơi cần hàn khoảng 15cm thì ngừng lại.
Sau khi hai cánh cửa được hoàn tất thì đặt sang một góc, nhìn to tướng như sức nặng của nó lại khá nhẹ, vì quá to nên vận chuyện nó cũng không phải là chuyện dễ.
Một dạng xe kéo cải tiến được nâng cao hơn các lan can cầu, khi di chuyển hai cánh cửa cũng cần một nhóm tộc nhân đi theo để đảm bảo cho cây cầu.
Người vịn ở hai đầu, người ở xa xem có chạm vào lan can hay không, người nâng cánh cửa lên nếu chạm vào cây cầu, người điều hướng xe kéo.
Nhìn vật dụng to lớn và lượng người hộ tống làm cho bộ lạc phải bàn tán một thời gian ngắn, dù hỏi nhiều lần nhưng bọn họ cũng chỉ được đây là yêu cầu của tộc trưởng.
Sau khi hai cánh cửa được đưa tới, được đặt một góc vì lúc này nhóm đào hang vẫn chưa làm xong, mãi tới khi xong thì cánh cửa mới được mang lắp vào cửa hầm.
Những cách cố định cách cửa vào đá vẫn chưa tìm ra, cuối cùng tất cả cùng thống nhất: cũng không có cách gì khả quan hơn việc khoan vài lỗ nhỏ trên đá, sau đó áp bản lề của cánh cửa vào.
Rồi dùng những thanh thép đặt vào trong, dùng bê tông đổ vào lỗ, kết thúc là cố định cho bê tông khô cứng. Để chắc hơn thì phần dư của thanh thép, mấy tộc nhân bùng búa đóng ngoặc sang hướng còn lại của cánh cửa.
Dùng những cây gỗ to để chống phần bản lề và lỗ đá, nhìn cánh cửa đóng tới đóng lui rốt cuộc cũng hoàn thành. Ain mới dám thở phào, hắn chỉ nghĩ ra cách làm cánh cửa, chứ chưa kịp nghĩ tới việc cố định cánh cửa vào vách đá.
Cũng may tộc nhân của hắn đã làm nốt phần kia, vì vậy mà Ain thong thả đi chăm sóc cho bốn ‘con sâu’ của mình.
…
Để rồi sau vài ngày, Ain quay lại hầm đông, hắn mở nắp tủ lạnh đất ra, vẫn là viên đá kia nhưng lại nhỏ hơn một chút, hắn mừng rỡ.
Vì Ain đã thành công giữ đá không tan, dù mất đi một lượng nhỏ đá nhưng như vậy đã quá đủ với hắn, với công nghệ hạn chế thì nhiêu đây quá tốt rồi.
Ain liền cho thằng Ry cùng với mấy tên nợ nhà kho lên núi để thu hoạch băng, đương nhiên là phần thưởng xóa nợ, mấy tên nợ nần thì hí hửng đồng ý.
Bọn họ sau vài tuần mới nhận ra cái sai của mình, là vì không biết nấu ăn, vậy nên đành phải đi thuê thành viên nấu ăn, mà càng thuê thì nợ càng nhiều, thành ra giờ họ sống với số nợ khổng lồ.
Giờ có cơ hội xóa nợ thì họ không chấp nhận mới lạ, mà tộc trưởng có bảo vào chảo dầu họ cũng chấp nhận, dính vào việc này họ mới cảm thấy phụ nữ đáng sợ cỡ nào, đặc biệt là Eny.
Con bé không ngại mọi cách để đòi nợ cho bằng được, từ xâm nhập nhà để xem có gì cấn nợ, hay hù dọa vào ban đêm, đấm bất tỉnh tới khi hết nợ.
Nghe tới công việc khá đơn giản nên đám người rất vui vẻ mà đi chuẩn bị, chỉ có Ry là nhăn nhó, nó hiểu Ain quá rồi.
Cái này là ép nó mà, đi lên một chỗ mà chưa từng đi rồi thu thập những thứ mà Ain mô tả khó hiểu, thì có chết nó không tin nhiệm vụ lần này dễ đến vậy.
Và Ry đã sai, khi lần này còn có Ichi đi theo để dẫn đường, nhìn ánh mắt của nó hướng về chủ nhân của mình, hẳn phải uất ức lắm mới chịu đi đây.
Cả đoàn người bắt đầu xuất phát, đi vào chỗ băng tuyết nên nhóm người trang bị rất nhiều đồ lông thú, đặc biệt là một thanh sắt đi kèm, có một đầu nhọn, một đầu được bọc da thú.
Ry chống cây gậy dưới đất mà thở dốc, nó không ngờ leo núi lại mệt đến thế, Ry quay đầu lại, mấy thành viên kia cũng như nó.
Ry nhìn về phía trước, Ichi vẫn như bình thường, chỉ là bọn họ đã leo gần cả tiếng rồi nhưng vẫn chưa đi được bao nhiêu, nhưng từ đây cũng đã thấy được loáng thoáng mấy ngôi nhà trong bộ lạc xa xa.
Ry cố gắng hít thở, nó hiểu vì sao năm đó Ain lại dạy tụi nó tập hít thở trên núi rồi, bây giờ quên đi cách thở mới thấy nó mệt cỡ nào.
Ry cố gắng nhớ lại nhưng chịu, não nó đâu có chức năng nhớ lâu đến vậy, Ry cố gắng cổ vũ đám người rồi theo chân Ichi.
Đám người cũng thở ra một hơi, bọn họ đã hứa rồi phải cố gắng vì dưới chân là nợ đang đợi bọn họ, nhìn con sói vẫn khỏe khoắn, lấy đó là động lực cả đám tiến lên cấp tốc.
Sau vài giờ, cả đám cũng tới được một phần ba ngọn núi, Ry chọn một nơi phù hợp để tạm trú gió tuyết đang tới, sau đó mọi người lấy những tấm vải ra căng ngang che chắn.
Ichi thì gặm một cục thịt vừa được nướng, đám người thở ra hơi thấy rõ, bọn họ thích thú, Ry chỉ cười khổ, nó lấy bình nước vừa đun nóng, húp một ngụm nhỏ.
Cảm giác ấm áp làm cho cuống họng vốn khô khan của Ry bỗng sống trở lại, Ry thoải mái kêu lên một tiếng, sau đó nó lấy một miếng thịt nước bỏ bụng.
Bỗng một cơn gió mạnh làm cho tuyết trên tấm vải rơi xuống, làm cho mọi người hoảng loạn, Ry cố gắng giữ cho đám người bình tĩnh.
Nhưng cả đám chỉ quan tâm tới mấy miếng thịt đang nướng mà thôi, Ichi nhìn cả đám thì khinh bỉ, Ry nhìn cảnh này thì lắc đầu.
Nó vội phủi đi đám bụi tuyết rồi tiếp tục ăn uống, ăn xong cả đám liền nằm xuống nghỉ ngơi, vì nắng còn thì rõ to mà tuyết vẫn có.
Ry nằm trằn trọc không hiểu vì sao lúc này đã sắp hết mùa đông mà tuyết ở ngọn núi vẫn còn khá dày, nếu không tận tay sờ thì nó cũng không dám nghĩ tới.
Sau một giờ.
Cả đám lại bắt đầu đi tiếp, do đi theo Ichi nên cả đám di chuyển nhanh hơn lúc Ichi tự mò đường lên đây, Ichi lúc đi lần đầu còn không có thức ăn đi kèm nên nó phải tự mình kiếm thức ăn.
Vì thế thời gian của nó đi tìm lại tốn nhiều thời gian là vậy, nó cũng muốn quay về với vợ con của mình, vì vậy mà trong lần này nó di chuyển rất nhanh.
Đám người Ry phải chật vật đuổi theo, dù đã nghỉ ngơi nhưng nhìn con sói đi thoăn thoắt khỏi những cái cây mà đám người bất lực, bọn họ không thể đi nhanh hơn nữa.