Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 108: Chương 108 : Tâm Tư Của Ain



Khi tới buổi tối, quay về thì họ vẫn thấy gương mặt Pu còn đầy sự hối tiếc. Bọn họ cũng có tâm trạng như vậy, chỉ là Pu khá thân với tên Zun nên mới bị sốc tâm lý thôi.

Cả nhóm vội vàng đi ra chỗ bếp ăn. Bếp dã chiến được mấy tộc nhân nam làm nên có chút dở, nhưng đâu còn cách nào khác. Các tộc nhân nữ, trẻ em, người già đều được di dời tới chỗ an toàn rồi.

Một số tộc nhân trung niên tự nguyện tham gia đánh trận được Ain chấp thuận. Với kinh nghiệm nhiều năm, khả năng ứng biến tốt và tinh thần vững vàng trên chiến trường, họ rất phù hợp với tình hình của bộ lạc.

Nơi đây đa phần các chiến binh còn ít kinh nghiệm chiến đấu. Nếu bảo họ đánh với bộ lạc bình thường thì vẫn ổn, nhưng Lạc Việt bây giờ toàn đánh bằng giáo, lao, khiên, nỏ, cung tên bằng sắt thì họ chưa từng dùng trong một trận đánh với nhân loại.

Chiến đấu với nhân loại hoàn toàn khác với động vật. Động vật có bản năng sinh tồn tốt, nhưng nhân loại có trí tuệ hơn, đặc biệt là khả năng truyền lại kinh nghiệm cho đời sau và phát triển nó hơn nữa.

Có sự góp mặt của nhóm tộc nhân trung niên này, đám tân binh tiến bộ rất nhanh, những thay đổi được nhìn thấy rõ ràng hơn trong các buổi tập luyện trước khi chuẩn bị tới nơi đóng quân này.

Đặc biệt là nhóm tộc nhân từng thuộc bộ lạc Tê Giác, đây là lúc bọn họ chứng minh cho bộ lạc thấy vì sao họ từng được coi là một bộ lạc lớn. Nhóm kỵ binh cũng được tuyển chọn từ những tộc nhân này.

Do đã sinh sống từ nhỏ với tê giác, họ hiểu rõ tập tính loài vật này. Nhờ vậy, họ nhanh chóng quen thuộc với nhiệm vụ mới mà Ain giao cho. Vũ khí và áo giáp của họ cũng được tinh chỉnh để phù hợp với nhiệm vụ.



Quay về với Ain thôi.

Vào ngày định mệnh đó, hắn đang trấn an tinh thần cho nhóm tộc nhân nữ, còn có bốn cô nàng kia nữa. Trong tiềm thức, hắn bỗng nghe thấy một giọng nói gấp gáp. Chưa kịp phản ứng thì hắn cảm thấy có thứ gì đó sắp biến mất.

Vội vàng kiểm tra, Ain sợ hãi khi thấy sợi dây liên kết với Zua đang mỏng đi trông thấy. Hắn trở lại thực tại, quay sang Dio bên cạnh:

“Dio, ở đây coi giúp tao. Zua gặp nạn rồi!“

Dứt lời, Ain hét lớn: “Ichi, Kins!“

Sau đó, hắn lao nhanh lên phía trước. Từ đằng xa, một bóng dáng màu xám vọt lên khỏi nhóm tộc nhân còn đang ngơ ngác. Trên bầu trời, một tiếng kêu lớn vang lên.

Ichi sau khi đuổi kịp liền giảm tốc để Ain leo lên. Khi đã an ổn trên lưng Ichi, hắn vội chỉ nó về mục tiêu, rồi lập tức liên lạc với lão Quy dò hỏi tình hình.

Nhận được thông tin, Ain nhăn nhó, ngó quanh. Dù gió thổi khá đau nhưng hắn vẫn cố hét lên khi không thấy ai:

“Ngộ, mau giúp ta!“

Không gian như lắng đọng lại. Mãi vài giây sau, nhiều bóng đen chạy lên phía trước với tốc độ nhanh đến mức Ichi giật mình loạng choạng.

Ain khổ sở cố định cơ thể mình trên lưng Ichi. Một giọng nói vang lên khiến hắn an tâm:

“Biết rồi.”

Đây chính là lực lượng mà hắn tự tin nhất khi bước vào một cuộc chiến. Hắn từng gặp họ trên đường đến đây. Thậm chí, có lúc Ain còn tự tin muốn đối đầu, nhưng khi biết thân phận thật sự của đối phương, hắn vừa sợ vừa mừng.

Dù an tâm, Ain cũng không kêu Ichi giảm tốc mà trái lại càng bảo nó tăng tốc. Nhưng Ichi nào quan tâm lời hắn, nó chỉ muốn đuổi theo bóng đen kia. Chưa bao giờ nó hứng thú như lúc này.

Từ nhỏ, Ichi đã có thân hình to lớn hơn đồng loại, trí tuệ cũng cao hơn. Đến khi sinh sống cùng nhóm Ain, nó hiểu mình cần làm gì. Nhưng trong thời gian này, nó luôn chán nản vì không có sinh vật nào đủ nhanh để kích thích nó. Mãi đến khi đi săn voi ma mút, nhưng Ain chỉ cho nó làm nhiệm vụ vận chuyển. Không vui, nhưng Ichi vẫn làm tốt.

Nhìn những người mang về dần hồi phục thì nó mới khó hiểu, gương mặt các tộc nhân vui vẻ lạ thường, họ cho nó ăn uống thoải mái, có người ôm nó mà khóc. Ichi vẫn không hiểu vì sao họ lại như vậy.

Chẳng phải chỉ là đưa một người về nhà thôi sao, tới một lúc thì Ichi thấy mấy người họ lại mang vài người đặt ở dưới đất sâu, nó vẫn không hiểu, còn đám nhân loại thì buồn bã kể cả chủ nhân của nó.

Ichi quyết đi ra ngoài khám phá, thách thức kẻ mạnh như lời mẹ nó là Alpha, đi ngoài khỏi bộ lạc nó chọn đại một hướng, trải qua thời gian khó khăn nó cũng đến được một vùng đất.

Nơi mà nó gặp vô số kẻ thù, nhưng rồi sao chúng có mạnh mẽ đến đâu cũng nằm dưới chân nó, đông đến mấy nó cũng bỏ chạy, ngu gì ở lại, rồi nó gặp được tình yêu đời mình.

Sau khi trở về làm việc vặt, nó càng đánh mất đi tinh thần tìm kiếm kẻ mạnh. Đặc biệt là sau khi 'vợ' nó mang thai, Ichi càng muốn sống an ổn qua ngày.

Rồi như trời trêu người, con chim kia lại từ đâu xuất hiện khiêu chiến nó. Cả hai đánh nhau suốt ngày nhưng đều không có kết quả. Duy nhất một điều Ichi hơn đối phương là tốc độ.

Chính vì vậy, khi chứng kiến những bóng đen kia, lòng tự tôn của nó trỗi dậy. Ngay cả con chim bay trên trời kia còn không nhanh bằng nó thì không ai được phép nhanh hơn nó.

Ichi càng chạy nhanh, Ain càng khổ sở. Nhưng cảm giác thích thú như cưỡi ngựa này khiến hắn vui sướng. Tiếng hú phấn khích của hắn càng khiến Ichi hưng phấn. Đã quá lâu rồi nó chưa có cảm giác này.

Kins bay trên trời nhìn hai thân ảnh người và thú phía dưới. Nó kêu lên một tiếng rồi dang rộng đôi cánh, hóp thân hình lại, điều chỉnh các luồng gió để tăng tốc.

Cuộc đua tam mã diễn ra từ lúc nào chẳng hay. Nhưng Ain thì khóc ròng. Vì mải đua nên Ichi không quan tâm đến địa hình, còn hắn thì chịu biết bao nhiêu cành cây đập vào mặt.

“Vì Zua nên mày ráng chịu đi...Ui!“

Với suy nghĩ kiên định đó, hắn cắn răng chịu đựng. Đến khi không thể chịu nổi nữa, hắn mới cho Ichi tiếp tục đi, còn mình dừng lại chờ nhóm Ry đến. Hắn mệt mỏi vuốt mặt đau rát của mình, rồi dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi.

Một lúc sau, nhóm Ry cũng đi tới. Ain được hộ tống đến nơi chuẩn bị hầm hào cho chiến tranh. Tới nơi, hắn mới nói rõ lý do gấp gáp.

Nghe xong, Ry nổi nóng muốn đi tìm Zua ngay. Nhưng Ain chỉ nói vài câu khiến nó xìu xuống:

“Mày biết nó đang ở đâu không? Biết kẻ thù là ai không? Nếu kẻ thù có thể làm Zua như vậy, mày nghĩ đối phương thế nào?”

Ry im lặng, cúi đầu, hai tay nắm chặt thể hiện sự bất lực. Nhưng nó đâu biết rằng, Ain còn nóng vội hơn ai hết. Chính hắn là người đã đẩy Zua vào tình thế ‘ngàn cân treo sợi tóc’ này.

Nếu Ain cứng rắn hơn, hoặc đơn giản cưỡng ép Zua thì đã không có chuyện này. Nhưng vì hắn mềm lòng, hắn muốn tự tay Zua giải quyết tâm ma của mình. Có lẽ, hắn đã sai.

Nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ ân hận suốt đời...

Mối quan hệ của hắn với tụi nhỏ không còn như ban đầu, là lợi dụng chúng để thực hiện âm mưu của mình, sau mười năm hắn cùng với mấy đứa nhỏ đã thành anh em, bạn bè thân thiết

Tới lúc này cả đám đã trở nên quấn quýt nhau, đến mức Ain có thể không cần bọn nó làm gì vẫn có cuộc sống an nhàn, nhưng tụi nhỏ đâu có chịu làm như lời hắn nói.

Ai cũng hiểu, Ain càng ngày ràng buộc mình với bộ lạc này chặt chẽ ra sao, tụi nó không muốn làm gánh nặng cho hắn, tụi nó vẫn thích thú, hào hứng với những thứ mà Ain mang lại cho bộ lạc.

Tụi nó muốn ngắm nhìn, cùng nhau xây dựng bộ lạc cùng với Ain, nhưng càng ngày thì tụi nó càng quay cuồng vào công việc, bộ lạc càng lớn công việc càng nhiều, tụi nó không còn như trước.

Gặp gỡ nhau chỉ qua loa, không còn như lúc trước có chuyện gì khó hiểu thì đi hỏi Ain, bây giờ chúng phải tự tìm câu trả lời, vì Ain vẫn còn đang làm rất nhiều thứ để an ổn cho bộ lạc.

Ain có thể suy tính rất nhiều thứ để làm nhưng các tộc nhân thì theo không kịp, chính vì vậy mà Ain lại càng khổ hơn, hắn quá bận rộn thì làm sao mà tụi nó dám làm phiền.

Nếu Ain thuyết phục Zua thì cũng sẽ một lúc nào đó, nó cũng sẽ tự bỏ đi tìm kẻ thù kia, đây không còn là sai lầm của Ain mà do Zua tự chấp nhận mọi chuyện sẽ xảy ra sắp tới.

Cả hai người đều không sai, cái sai là thời điểm không đúng, nếu như Zua kiên nhẫn hơn một chút thì mọi chuyện đã có thể tốt hơn, nếu Ain suy tính kỹ càng hơn một chút thì có lẽ tình hình đã tốt hơn rất nhiều.

Ain trơ mắt nhìn về phía sợi dây liên kết đang càng ngày mỏng, hắn lặng im, Dio và các tộc nhân cũng lặng im chờ đợi niềm hy vọng.

Sợi dây ngày càng mỏng, nhưng thứ mà Ain hồi hộp dõi theo là khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, nhưng khi Ain định bảo cho các tộc nhân ra nghênh đón thì dị biến xảy ra.

Sợi dây đứt lìa, Ain không chấp nhận sự thật phũ phàng này hắn hét lên đầy phẫn nộ :

“Khônggggggg!!!”

Tiếng hét lớn kèm theo trong trạng thái không kiểm soát, Ain phát ra kình lực của Đấu Sĩ 3 đầu, vì quá bất ngờ nên những tộc nhân đứng xung quanh liền ngất đi.

Kể cả là Ry, một Đấu Sĩ 2 đầu, nó liền chấn động mà khụy chân xuống, cố gắng lắm mới không để mình ngất đi, nó nhìn Ain mà sợ hãi.

“Từ lúc nào mà nó mạnh như vậy?”

Lúc này, Ry hai mắt căng ra hết cỡ khi thấy khung cảnh mà nó chưa từng thấy, Ain vẫn trong tư thế phẫn nộ kia, phần lưng hắn bay lên, từ chỗ nhô ấy trồi lên một thanh kiếm.

Một thanh kiếm đã từ rất lâu rồi, nó chưa thấy Ain sử dụng nữa, tưởng Ain đã không còn sử dụng không ngờ nó lại như thế này, Ry gương mặt đầy ngạc nhiên và hoảng sợ.

Thanh kiếm sau khi rời khỏi cơ thể Ain, liền bay quanh thân thể hắn, bay được vài vòng thì thanh kiếm liền biến mất, Ain cũng khụy xuống vô lực, hắn ho khan vài tiếng.

Ry bỗng giật mình, vì từ lúc cây kiếm hiện ra tới lúc biến mất chỉ là vài cái chớp mắt, nó vội tiến lại đỡ Ain dậy, Ain nhìn nó khó khăn hỏi :

“Mày nhìn thấy rồi đúng không?”

Ry hai mắt nhìn xung quanh rồi nhìn Ain gật đầu, Ain thì nhắm mắt nói :

“Giữ bí mật giúp tao.“

Ry không nói gì, nó đứng dậy gọi mọi người dậy, các tộc nhân tỉnh dậy thì mơ màng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, họ chỉ thấy tộc trưởng bị gì đó rồi ngất đi.

Nhìn lại, thì các tộc nhân mới phát hiện ra Ain đã nằm một đống, vội đỡ hắn dậy sang một bên nghỉ ngơi, Ain vẫn nằm đó hai mắt hắn nhìn xa xăm về phía sợi dây.

tấu chương xong


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com