"Dù trời có mưa d.a.o cũng phải đi," ánh mắt anh ta lướt qua người tôi, "không thì anh sợ em lại chạy mất."
Tôi buột miệng phản bác:
"Tôi không chạy đâu."
Trì Chiêu hừ lạnh, liếc xéo tôi:
"Còn dám nói, ai là người ngủ xong rồi chạy mất dạng?"
Tôi bật dậy khỏi giường – Anh ta biết đêm đó là tôi?!
Tôi chuốc say anh ta rồi lôi vào khách sạn, sáng sớm hôm sau nhân lúc người ta còn chưa tỉnh thì lẻn mất. Đó là vết nhơ trong đời làm công của tôi.
Chúng tôi còn chưa kịp ngồi lại bàn bạc xem nên giải quyết chuyện đó thế nào thì tôi đã đột tử khi đang đọc truyện rồi.
Nếu phải truy trách nhiệm, thì đúng là tôi có lỗi.
Chính tôi kéo anh ta vào khách sạn, anh ta từng phản kháng nhưng đều bị tôi đè bẹp.
Tôi có lý do chính đáng: hôm đó tôi say, và là sinh nhật tuổi 30 của tôi. Tôi 30 tuổi rồi mà chưa từng yêu đương nghiêm túc lấy một lần, thời gian sau tốt nghiệp đều dành để cày cuốc cho Trì Chiêu.
Tôi oán khí nặng đến mức chỉ mong anh ta dùng thân thể thực tế để trả lại phần bóc lột vô tình mà anh ta gây ra.
"Sao không nói gì? Đang tìm lý do biện hộ à?"
Tôi cứng cổ đáp:
"Không có gì để biện hộ. Nếu anh thấy thiệt thì bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi, sau này anh có vô số cơ hội ngủ lại."
Trì Chiêu nhướng mày, đáy mắt bỗng ánh lên tia lấp lửng đào hoa:
"Em nói đấy nhé, đừng có hối hận."
Tôi cáu:
"Có gì mà hối hận?"
Ra khỏi cục dân chính, Trì Chiêu liền cướp lấy giấy đăng ký kết hôn trong tay tôi, bảo tôi hay quên, thể nào cũng làm mất.
Tôi cãi lại:
"Tôi chưa từng làm mất thứ gì cả."
Trì Chiêu chẳng buồn đáp, nhét giấy kết hôn vào ngực, rồi dặn tài xế lái xe.