Linh Nhiên chỉ nhìn ta, nghiêm túc nói: "Ta thật lòng."
Tuyết Ẩm mặt tái nhợt, nhìn Linh Nhiên rồi lại nhìn ta, sau đó đột nhiên chắp tay lại: "Phật Tổ phù hộ, nàng đừng vượt qua thiên kiếp, đừng vượt qua..."
Đường đường là Ma tướng lại cầu Phật, quả thực khiến ta mở rộng tầm mắt.
Nhìn thấy biểu cảm của nàng càng lúc càng chân thành, ta không thể chịu đựng nổi, cố gắng đứng lên, tiến về phía đóa. Thiên lôi liền thay đổi hướng theo ta, nhắm thẳng vào nàng. Tuyết Ẩm hét lên và chạy trốn: "Ngươi làm gì vậy!"
Ta cười lạnh: "Chết thì cùng chết."
Linh Nhiên: ... Đối tượng tự sát chung có nhầm không?
Nhờ sức mạnh của cơn giận, cuối cùng ta cũng vượt qua thiên kiếp mà không gặp nguy hiểm.
Linh Nhiên nhìn ta, thân xác cháy đen, khuôn mặt nhăn nhó, thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta, giọng nói nhẹ nhàng: "Ngươi sống sót, tức là đã đồng ý gả cho ta rồi?"
Ta có chút mơ hồ: "Nếu ta không đồng ý gả cho ngài, chẳng lẽ ta phải c.h.ế.t sao?"
Linh Nhiên: "Cũng không phải là không được."
Ta: "..."
21
Ta không đồng ý kết hôn với Linh Nhiên.
Hắn mặt tái xanh hỏi ta tại sao, ta nhìn vào gương mặt trắng trẻo như ánh trăng của hắn, lắc đầu nói: "Linh Nhiên, ngươi không cần phải vướng bận vào tình cảm mà phân tâm, ngươi nên theo đuổi con đường của chính mình."
Linh Nhiên tức đến cực điểm rồi cười nhạt: "Ta đi con đường của ta thì có liên quan gì đến ngươi?"
Ta chỉ lắc đầu, không nói gì.
Linh Nhiên bỏ đi.
Ta nghĩ hắn sẽ sớm hiểu ra thôi, tình cảm đối với hắn chỉ là một điểm yếu không đáng có. Hắn vốn dĩ nên ngồi trên thần đài, không gì có thể xâm phạm.
22
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Linh Nhiên đã không thấy tăm hơi hơn một tháng, ta không quá lo lắng, chỉ là không thể tĩnh tâm tu luyện. Bên cạnh Linh Nhiên đã hơn bốn mươi năm, tu vi của hắn đã đến mức cần dùng linh khí để che giấu khí tức, tránh kích hoạt phi thăng kiếp, còn ta chỉ mới đạt Hợp Thể kỳ, còn cách Độ Kiếp trung kỳ của Thanh Giản đến hai đại cảnh giới.
Không biết Linh Nhiên đánh giá ta quá cao hay đánh giá thấp chính mình, nhưng theo tình hình hiện tại, ta tuyệt đối không thể đánh bại Thanh Giản trước khi thiên kiếp của hắn đến.
Tuy nhiên, đã là ma như lời Thanh Giản nói, một con ma nham hiểm xảo trá, ta sẽ không cố chấp phải dùng tu vi để thắng hắn.
23
Ta rời khỏi Ma giới, đến thành Vô Phương. Nơi đây tuy hỗn loạn, nhưng với tu vi hiện tại của ta, ta hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình. Khuôn mặt của ta, vốn giống Thanh Hà đến bảy phần, nhanh chóng thu hút sự chú ý. Ta chậm rãi đội mũ che mặt, cố gắng giấu đi dung nhan của mình.
Mọi người xì xào bàn tán: "Đó chẳng phải là Thanh Hà, người được Thanh Giản thượng tiên yêu quý sao? Nghe nói nàng bị Ma Quân mang đi Ma giới, sao lại xuất hiện ở thành Vô Phương?"
"Có lẽ Ma Quân đã chán ngán nàng nên đuổi đến thành Vô Phương. Hừm, mỹ nhân số một cuối cùng cũng chỉ rơi vào kết cục như thế."
Ta không giải thích, thậm chí để thuận theo suy đoán của họ, ta còn đến tửu quán mượn rượu giải sầu, tỏ vẻ đau khổ tột cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ một ngày sau, ta gặp được Thanh Giản ở thành Vô Phương. Hắn đứng từ xa nhìn ta, biểu cảm không rõ.
Mang theo men say, ta loạng choạng tiến lại gần Thanh Giản, nhìn vào chân mày khẽ nhíu của hắn ta rồi nói: "Ngươi đến g.i.ế.c ta sao? Đến nhanh thật."
Tay ta siết chặt linh khí mà Linh Nhiên đưa, giấu trong ống tay áo.
Thanh Giản đáp: "Ban đầu là thế."
Ta hơi nhướng mày: "Thế giờ thì sao?"
Hắn ta không trả lời.
Ta cười: "Không g.i.ế.c ta nữa sao? Không báo thù cho Thanh Hà à?"
"Thanh Hà chưa chết, nên ngươi và ta không có thù." Thanh Giản nhìn ta với ánh mắt đầy cảm xúc hỗn loạn: "Ta sẽ không tính toán chuyện ngươi làm nàng ấy bị thương. Nếu ngươi đồng ý, có thể theo ta về Thanh Vân môn."
Hắn ta ngập ngừng, rồi nói thêm: "Ta sẽ đối đãi với ngươi như trước."
Ta bật cười lớn: "Tại sao ta phải đồng ý? Về rồi để ngươi có thêm một cơ hội bỏ rơi ta nữa à?"
Nụ cười của ta dần tắt, ta nhìn hắn ta với vẻ lạnh lùng: "Thanh Giản, vết sẹo trên n.g.ự.c ta vẫn còn đây."
Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi khẽ mấp máy, cuối cùng chỉ thốt lên: "Ngươi không có lựa chọn."
Vừa dứt lời, hắn ta đánh ngất ta. Trước khi mất ý thức, ta chỉ cảm thấy mùi hương trong vòng tay ấy vừa quen thuộc mà đầy chán ghét.
24
Khi tỉnh dậy, ta nhận ra mình đã trở về Thanh Vân môn, vẫn là căn phòng cũ quen thuộc. Bài trí trong phòng không hề thay đổi, nhưng lòng ta lại phẳng lặng đến lạ thường.
Thanh Giản đưa cho ta một lọ linh dược: "Thứ này có thể chữa lành vết thương, xóa đi vết sẹo trên n.g.ự.c của ngươi."
Ta cười nhạt: "Nhưng ta muốn giữ lại vết sẹo này."
Hắn ta im lặng, không nói thêm gì rồi rời khỏi phòng, để lại ta một mình.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, may mắn là ta đã không đánh cược sai. Trong bí cảnh Huyễn Môn, ánh mắt hắn ta nhìn ta không mang chút sát khí nào. Linh Nhiên từng nói với ta rằng, suốt những năm qua, Thanh Hà và Thanh Giản vẫn chưa thành thân, quan hệ giữa hai người dường như cũng chẳng còn thân thiết. Ta nghĩ, ba năm bên nhau không phải là vô nghĩa.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người đẩy cửa bước vào, là Thanh Hà.
Nàng ta vận trên mình bộ váy xanh biếc, khuôn mặt thoáng nét u sầu nhưng dáng vẻ lại thanh tao, cuốn hút hơn trước.
Toàn thân ta lạnh toát, móng tay bấu chặt vào da thịt, những ký ức đau khổ tức thì ùa về.
Nàng ta mỉm cười dịu dàng: "Lại gặp nhau rồi."
Ta cố gắng giữ bình tĩnh: "Không ngờ rằng ta lại có thể gặp ngươi lần nữa."
Nàng ta tự nhiên ngồi xuống: "Ta đã sớm biết rằng chúng ta sẽ gặp lại."
Thấy ta không trả lời, nàng ta cười nhẹ, như cơn gió xuân thoảng qua đồng cỏ, ấm áp dễ chịu: "Ngươi có biết không, Thanh Giản đã có tâm ma. Mọi người đều cho rằng tâm ma đó là ta, nhưng ta biết rõ, tâm ma ấy là ngươi.”
"Năm đó khi ta bị ngươi làm bị thương, Thần Âm Đăng tuy bảo vệ thần hồn ta, nhưng Thanh Giản vẫn phải trả giá bằng việc tu vi rớt xuống để cứu mạng ta. Ta từng nghĩ rằng từ đó chúng ta có thể hòa hợp như trước, nhưng Thanh Giản đối xử với ta... xa cách hơn nhiều so với trước kia.”