Sáu Năm Cho Một Tình Yêu

Chương 76



Một hôm, An Kiệt thong dong, nhàn nhã tấm thảm nhung trắng ngoài phòng khách chơi ghép tranh, tập tranh ghép cô tìm thấy trong thư phòng, cảm thấy hứng thú nên tiện tay cầm .

 

bây giờ An Kiệt cảm thấy nó còn thú vị nữa... Tại là cây xanh, thể phân biệt cái nào với cái nào?

 

Lúc , Tịch Hy Thần từ bên ngoài bước .

 

An Kiệt ngẩng lên, mắt một lượt dậy, chạy đến kéo tay Tịch Hy Thần, rạng rỡ, “Lại đây giúp em.”

 

Tịch Hy Thần cởi áo vest để kệ cho An Kiệt lôi phòng khách

 

“Tranh phong cảnh, khó ghép lắm.” An Kiệt xuống, nghịch nghịch những mảnh ghép ở mặt.

 

“Sáng nay bác sĩ đến hả?” Tịch Hy Thần hạ cố quỳ gối xuống.

 

“Ừm.” Cô trả lời qua quýt, Thân cây thì màu xám chứ nhỉ?”

 

“Gì cơ

 

“Hy Thần, ghép cây nhé!” Cô nhét một ít mảnh ghép tay .

 

Tịch Hy Thần , liếc An Kiệt, “Vẫn còn sức để chơi trò cơ ?”

 

Nói thì chứ Tịch Hy Thần vẫn ngoan ngoãn cởi cúc áo ở cổ tay và xắn tay áo lên, chau mày suy xét bố cục những mảnh ghép ở sàn.

 

Vài phút ...

 

“Hy Thần, bên chắc là lá cây.” Một giọng vang lên.

 

“Thân cây, kề sát mặt đất.” Giọng nhẹ nhàng.

 

Lại một vài phút ...

 

“Hy Thần, ánh sáng đúng.”

 

“Không đúng ở chỗ nào? Từ xuống phối cảnh đều hợp lý mà.” Kết luận chắc chắn.

 

An Kiệt cảm thấy... hình như nhờ nhầm .

 

đó càng ghép càng tập trung tinh thần cao độ.

 

“Tịch Hy Thần, ở đây xếp như thế!”

 

“Ùm, ừm.” Anh vẫn tiếp tục .

 

Cuối cùng An Kiệt mất hết kiên nhẫn: “Rốt cuộc thấy bức tranh gốc hả!”

 

“Nhìn .” Cánh tay dài giơ lên kéo con gái ,ôm lòng, “Đừng ồn.” Chỉ IQ hơn của cho phép kỳ thị.

 

Tịch Hy Thần tiếp tục cúi xuống tìm tòi nghiên cứu...

 

Cuối cùng, bức tranh ghép đó tống nhà kho, bao giờ thấy ánh sáng mặt trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tịch Hy Thần mở cánh cửa kính mờ, nghiêng bước nhà tắm, hất tay đóng cửa để tránh gió thổi sẽ ai đó cảm, đặt quần áo lên chiếc ghế mây nhỏ gần bồn tắm. Anh sát mép bồn, cho tay xuống làn nước ấm, “Có lạnh ?”

 

“Vừa lắm.” Một tiếng thở dài khoan khoái cất lên. Người trong bồn tắm khép bờ mi , làn da trắng mịn trong làn nước ấm ửng đỏ, mái tóc dài ướt một nửa xõa lưng như một dòng thác đen nhánh, một vài lọn tóc bướng bỉnh theo hàng lối tung bay mặt chạm khóe môi, những giọt nước dính mặt, mi mắt...

 

Tịch Hy Thần nheo nheo mắt.

 

“Anh thấy thế nào? Rất ?” An Kiệt từ từ mở mắt , đối diện với đôi mắt đen láy đang chăm chú .

 

Tịch Hy Thần sững sờ giây lát mỉm dịu dàng, “Rất .”

 

Đột nhiên, chuông điện thoại trong phòng tắm reo vang, Tịch Hy Thần dậy nhấc chiếc điện thoại nhỏ treo tường lên , “Xin chào... ... sẽ Trung Quốc trong thời gian sớm nhất... thể...”

 

An Kiệt vịn mép bồn, bất chợt nảy một ý thích, giơ tay lên định mở cái cửa sổ sát trần ở bên cạnh.

 

Tịch Hy Thần đang chuyện điện thoại vội cúi xuống kéo .

 

“Sẽ lạnh đấy!” Điện thoại kẹp vai.

 

“Không lạnh mà.”

 

“Không .” Lần dứt khoát kéo cô dựa mép bồn bên phía ôm chặt lấy eo cô.

 

Được chứ... sẽ xử lý chuyện ... ...” Gác máy, Tịch Hy Thần cúi xuống hôn thật mạnh lên môi cô. Sau một hồi ôm hôn cuồng dại, cuối cùng cũng kiềm chế dậy, “Nước lạnh , dậy .” Giọng khàn khàn.

 

“Không.”

 

Đôi mắt nheo , đó mỉm , : “Đã thế thì... tạm thời cần dậy cũng .”

 

An Kiệt nhất thời kịp phản ứng.

 

“Cùng tắm.”

 

“Hả?”

 

“Dù quần áo của cũng em ướt hết .” Lý do thật chính đáng, những ngón tay thon dài từ từ mở từng chiếc khuy áo, động tác tao nhã và gợi tình.

 

... Cuối cùng, ai đó trong bồn tắm ý thức mức độ nghiêm trọng của vấn đề! Còn nữa, bây giờ cảm thấy mơ màng như buổi sớm tinh mơ.

 

Trời thu quang đãng, ánh nắng tươi , sân quần vợt lộ thiên ngà

 

Sau khi chơi mười lăm phút, cuối cùng An Kiệt cũng vẫy tay xin hàng. Cô của An Kiệt vẫn tràn đầy năng lượng, còn An Kiệt quả thật quá yếu ớt.

 

“Thật vô dụng!” Tịch Hy Thần cả mát mẻ, tao nhã, an nhàn trong bóng râm. Mười quả bóng cô bắt quả nào gì, tính cả thời gian sân thì cô thực sự mới chơi bảy, tám phút.

 

“Người ngoài xem quyền bình luận.” Người cầm vợt đến chỉ thẳng cây vợt về phía khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú đang mỉm ấm áp đó.

 

Tịch Hy Thần cũng chẳng cãi , giơ tay giật lấy chiếc vợt. Ai đó xem biểu diễn, thì cũng chẳng cần để ý chuyện ăn h.i.ế.p phụ nữ nữa! Haiz, còn là cô vợ tương lai nữa chứ!

 

Anh cởi chiếc áo khoác màu nâu đất , bên trong là một chiếc áo trắng tinh. Anh thích mặc quần áo chất liệu thoải mái, yêu thích những nhà thiết kế nổi tiếng, yêu cầu về trang phục cũng khá cao, cũng bởi tướng mạo xuất chúng; vóc dáng thanh mảnh, đẽ, khí chất cao quý... Nói tóm , mặc gì cũng tao nhã, thanh lịch và bắt mắt cả.

 

Anh giơ tay vò vò mái tóc đen mặt, sân. Không đến hai mươi phút , cô của An Kiệt rời sân, than thở, thằng bé ngay cả đánh tennis cũng m.á.u lạnh!