Bàn tay nể nang tìm, chinh phục những vùng đất mới, cùng với những nụ hôn tới tấp, cuồng dại khiến cảm giác như luồng điện chạy dọc cơ thể, cưỡng .
Hơi thở hỗn loạn, cơ thể trần trụi, nóng bỏng và ẩm ướt, dục vọng lên đến tột đỉnh, lúc gì thể ngăn chặn những đam mê cháy bỏng đang lan tỏa.
Tịch Hy Thần hấp tấp, vụng về tiến sâu trong ,
Nửa đêm thức dậy, thấy cổ khô, xuống nhà uống nước. Vừa cử động, cánh tay ôm ngang eo lập tức siết chặt , ngước mắt lên thì thấy trong ánh đèn vàng lờ mờ hiện một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú, nhợt nhạt, hốc hác, đôi mày rậm chau chứng tỏ giấc ngủ an lành, trái tim đột nhiên đau nhói... rướn về phía , cẩn thận kinh động đến đang nghiêng bên cạnh khiến hai cánh tay càng ôm chặt hơn.
vòng tay qua lưng , mặt áp sát n.g.ự.c , cảm nhận rõ nhịp tim đang đập mạnh bất thường.
“Hy Thần...” vỗ về từng chút, từng chút một.
Cơ thể cứng đờ dần dần thả lỏng, thở dần đều trở .
Tia sáng bất ngờ chói mắt, trong lúc ngẩn ngơ, hoảng hốt, một cánh tay dùng hết sức ôm chặt , tâm tư mơ hồ, lộn xộn, từ từ, cảm giác một dòng nước ấm áp đang tràn ngập cơ thể... Ngón tay nóng và ẩm ướt chầm chậm xoa nhẹ, ngập ngừng tiến các bộ phận trong cơ thể , dùng lực đều đều, nhẹ nhàng ấn xuống, ngón tay qua chỗ nào, chỗ đấy đều lưu cảm giác ấm nóng.
vô thức rên lên một tiếng, đó, cảm giác ngón tay trơn và ướt nhẹ nhàng vuốt ve, từ từ trượt xuống...
“Đừng...” Bàn tay trái ngâm trong nước giơ lên giữ chặt cánh tay rực lửa đang sờ đến ngang eo, ngón tay thon thả luồn qua lòng bàn tay di chuyển xuống , khiến tay nhiều giữ .
mở mắt , nước mờ mịt giúp khẳng định đang ở trong phòng tắm.
lắc lắc cái đầu đang mấy tỉnh táo, dậy, hai cánh tay ôm eo càng siết chặt hơn, “Đừng cựa quậy!” Thoảng bên tai là giọng bướng bỉnh, thở thong dong, nhàn nhã, Ở bên một lúc nữa .”
Từ phòng đồ , đến phòng khách thì thấy Tịch Hy Thần đang bày đồ ăn. định tới giúp thì kéo ôm lòng, “Hôm nay đến công ty cùng nhé!”
“Làm gì?” hỏi, chắc để đợi ngoài ăn chứ? Lý do đó mấy thuyết phục.
Trên đầu tiếng thở dài, kéo ghế xuống, ôm đùi, “Giúp .”
nghĩ một lát, “Những việc đó, em gì cả.” thật lòng
“Em ở bên cạnh chính là giúp .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bên tiếng nhẹ, “Anh lấy cháo.”
bên bàn ăn đợi mang cháo đến, gần đây phát hiện trình độ nấu cháo của Tịch Hy Thần ngày càng cao, thật thì đây cũng là dấu hiệu . Nghiêng đầu thấy bên góc bàn một mảnh giấy, tiện tay cầm lên xem... “Tài liệu để ở bàn , nhân tiện một câu, thấy gì cả. ”
“hừm” một tiếng vo viên mảnh giấy ném thùng rác.
“Sao thế, hiếm khi thấy em đỏ mặt?” Tịch Hy Thần hôn lên má một cái, đặt bát cháo và ít đồ ăn khác lên bàn.
“Không gì.”
cách nào từ chối cùng Tịch Hy Thần đến công ty, về cơ bản bận rộn còn thì nhàn rỗi, vốn định chiều nay sẽ đến bệnh viện một chuyến, nhưng hình như Tịch Hy Thần cũng đoán gì, liếc một cái đầy ẩn ý, nên cũng chẳng dám manh động nữa.
Từ công ty , luôn nghĩ với thế nào, hôm nay Diệp Lận viện, dù cũng nên một chuyến. Chỉ là Tịch Hy Thần... Nói thật là mấy ngày nay tuy biểu hiện gì, nhưng vẫn cứ bóng gió xa xôi, mặc dù rõ còn tình cảm yêu đương gì với Diệp Lận.
“Để đưa em qua đó.”
“Dù cả đời em cũng thể chạy mất .” Mắt thẳng con đường phía , thuần thục điều chỉnh vô lăng.
đàn ông kỳ quặc và nhạy cảm bên cạnh , trong lòng khỏi thầm.
“Anh Diệp xuất viện .” Cô y tá đụng ở cửa phòng bệnh .
“Từ bao giờ ạ?” hỏi, trong lòng ngẩn ngơ.
“Sáng hôm qua, Diệp tự thủ tục xuất viện.” Cô y tá khom lưng rút từ trong ngăn kéo một chiếc túi màu đen, “Còn nữa, Diệp nếu cô gái đến thì đưa giúp cái cho cô , nếu đến... ừm, thì vứt hộ.”
nhận chiếc túi, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Trong chiếc hộp nhung đỏ là một chiếc khuyên tai màu hoa lan, mất một ít hạt đá lóng lánh, mang dấu vết bụi bặm của thời gian.
bỗng nhiên nhớ tai của Diệp Lận luôn đeo chiếc khuyên màu hoa lan lấp lánh , ánh nắng mặt trời, nó luôn tỏa sáng rực rỡ mắt ...
Đột nhiên, một luồng thở mạnh mẽ phả tới, đôi môi đẽ cọ xát tai , thì thầm: “Buổi tối sẽ tìm cơ hội để đòi đền bù.”
giật , thở dài ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy hai má cô y tá đằng chúng ửng đỏ.