Khi còn bé, các ma ma thường kể cho ta nghe những chuyện thú vị trong cung.
Thỉnh thoảng uống vài chén rượu, các nàng cũng nhân lúc say mà nhắc đến Trần quý phi, mẫu thân của Tiêu Dục.
Lúc đó ta đã đoán ra, Trần quý phi cũng đến từ thế giới hiện thực, chẳng qua sau đó bà đã chọn rời đi.
Từ nhỏ Tiêu Dục đã cảm thấy lời nói và hành động của mẫu thân rất kỳ lạ, không giống người thường.
Trưởng thành rồi, Tiêu Dục dần dần hiểu ra, mẫu thân có lẽ không thuộc về thế giới này.
Vì vậy, sau khi ta được Hoàng thượng nhận làm nghĩa nữ, nuôi dưỡng trong cung, xuất hiện bên cạnh Tiêu Dục, ta thỉnh thoảng buột miệng nói ra những từ ngữ mới mẻ, tự sáng tạo ra những trò chơi nhỏ, lại còn có tính tình hơi khác người... Những điều này khiến Tiêu Dục ngay lập tức nhận ra ta không giống người thường.
Vân Hạ Tương Tư
Nhưng Tiêu Dục chưa từng nói với bất kỳ ai.
Bởi vì Tiêu Dục phát hiện sự tò mò trong lòng mình đối với ta đang dần dần chuyển thành yêu thương.
Vì vậy khi bị ta bắt nạt , Tiêu Dục sẽ nhìn ta với vẻ mặt uất ức, nhưng chưa từng phản kháng.
Vậy nên Tiêu Dục sẽ để mặc ta trộn ớt vào thức ăn, rồi cố ý làm ra vẻ bị cay đến mức khoa trương, để dỗ dành ta vui vẻ.
Vì vậy khi ta nhớ cha mẹ, Tiêu Dục sẽ cố ý để rơi lệnh bài vào trong điện của ta, để ta có thể lén trốn ra khỏi cung.
Tiêu Dục rất muốn biết ta và Trần quý phi rốt cuộc đến từ đâu, nhưng chỉ cần ta không nói, Tiêu Dục cũng sẽ không hỏi thêm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiêu Dục chỉ sợ ta rời đi, sợ ta cũng đột nhiên biến mất giống như mẫu thân của Tiêu Dục.
Tiêu Dục đã nói sẽ tin tưởng ta, và đã làm đúng như vậy.
Đưa ta về nhà là để ngụy tạo cảnh Hoàng thượng và Tiêu Dục bất hòa, khiến Hoàng hậu mất cảnh giác.
Trước khi con tin Sở Quốc rời đi, vẫn theo lời thỉnh cầu của ta mà để lại thư nhận tội, trên đó viết Hoàng hậu đã trộn cổ độc vào Long Tiên Hương, khiến Hoàng thượng dần mất lý trí, cuối cùng trở nên điên loạn.
Hoàng thượng không thể nhẫn nhịn được nữa, hạ lệnh phế truất Hoàng hậu.
Quả nhiên Hoàng hậu đã cấu kết với Thẩm tướng quân phát động cung biến.
Ngày diễn ra cung biến, Tiêu Dục đã bí mật đưa Hoàng thượng đến nơi an toàn, còn bản thân thì ở lại hoàng cung thống lĩnh mọi người chống trả.
Đọc tiểu thuyết cung đấu nhiều quá rồi sao? Đa nghi như vậy.
Vì lo lắng cho sự an toàn của Tiêu Dục, ta đã quấn quýt cầu xin phụ thân rất lâu, phụ thân mới cho phép ta dẫn một đội người vào cung tiếp ứng.
Ta nhớ tới trước khi con tin Sở Quốc rời đi, từng nói sẽ để lại cho ta một món quà từ biệt:
"Ta không phải kẻ hay nạp tiền, nên chỉ mở khóa được một món vũ khí, giấu dưới gốc tùng sau hòn non bộ, dù sao ta cũng không dùng đến nữa, tặng lại cho ngươi vậy."
Ta vừa đi đến phía sau hòn non bộ vừa đào vừa nghĩ, món vũ khí này chẳng lẽ chính là cây gậy lửa mà hắn dùng để đánh lui mười mấy tên địch đó sao?
Mười phút sau, nhìn khẩu AK-47 nằm trong hòm gỗ, ta chìm vào trầm tư.