Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Đã Tỉnh Ngộ

Chương 16



 

Bước tiếp ra xa một đoạn, tôi nhìn thấy vợ chồng Giản Chí Trung và vợ chồng Lục Niên Hồi đang đứng ở quầy lễ tân tầng ba.

 

Tôi không buồn nhìn, cứ thế bước thẳng đến thang máy.

 

Phía sau vang lên giọng lạnh lùng của Phương Tuệ:

 

“Giản Ninh, tao cho mày một cơ hội cuối cùng. Mày đi cầu xin Tần tổng hay không? Chẳng phải bắt mày hiến tim gì đâu!”

 

Tôi chẳng thèm quay đầu, chỉ lặng lẽ bấm nút thang máy.

 

“Vậy thì đừng trách tao không nghĩ tình mẹ con nữa!”

 

Ơ? Sao câu này nghe quen thế? Y chang lời Lục Chi Dương vừa nói luôn. Thật là cạn lời!

 

Vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi bất ngờ nhìn thấy xe của Tần Mục Sinh đang đậu đó.

 

“Lên xe đi.”

 

Tần Mục Sinh mặt lạnh như tiền.

 

Ơ… sao lại là anh ấy?

 

Khoan đã, anh ấy tức giận sao?

 

Không đúng… Sao anh ấy lại ở đây? Trước khi đến bệnh viện, để phòng bất trắc, tôi đã nhắn trước cho Đinh Húc. Tôi dặn nếu sau một khoảng thời gian không liên lạc được thì báo cảnh sát ngay.

 

Tôi mang một bụng nghi vấn lên xe.

 

Cũng may, chưa đến một phút sau anh ấy đã tự giải đáp.

 

“Em báo cho Đinh Húc mà không báo cho anh.”

Giọng anh mang theo vẻ bất đắc dĩ.

 

Tôi cũng hết cách, đành nói:

 

“Thì hôm nay em với anh ấy tính tăng ca mà. Anh làm ở tập đoàn Tần thị, chẳng lẽ bắt em đi vòng xa…”

 

“Vậy anh có nên điều cậu ta về Tần thị, còn anh thì tiếp tục làm ở Quang Vũ không?”

 

Tôi hơi sững người, không dám nghĩ sâu lời đó của anh có ý gì.

 

Trên đường không ai nói gì thêm. Đến Quang Vũ, tôi vừa định mở cửa xuống xe thì Tần Mục Sinh lại nói:

 

“Đúng lúc hôm nay anh cũng rảnh, tiện ghé Quang Vũ một vòng.”

 

Thế là tôi đành lặng lẽ ngồi đợi anh đỗ xe, rồi cùng anh bước vào cửa chính của công ty.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Vừa mới vào sảnh, đã nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào.

 

“Đinh Húc, dù sao chúng ta cũng là bạn học đại học, anh thật sự không thể nể tình cũ sao? Mục Sinh bây giờ vẫn chưa có bạn gái, chẳng lẽ không phải đang chờ mình sao?”

 

Nghe giọng thì là một cô gái đang cãi nhau với Đinh Húc.

 

Tôi bước lại gần nhìn thử, chẳng phải là Diệp Mẫn mà tôi gặp mấy hôm trước sao?

 

Tôi lén liếc sang Tần Mục Sinh bên cạnh, thấy anh đang cau mày.

 

“Diệp Mẫn, sao cô vẫn không chịu tin nhỉ? Chính vì là bạn học cũ nên tôi mới nói thẳng: cô với Mục Sinh không thể nào nữa rồi.”

 

Vừa nói dứt lời, họ cũng nhìn thấy chúng tôi.

 

May mà hôm nay là ngày nghỉ, trong công ty chẳng có mấy ai, chỉ có cô lễ tân trực ở quầy đang đứng nép một bên xem kịch.

 

“Mục Sinh…” Diệp Mẫn vừa thấy Tần Mục Sinh, mắt lập tức đỏ hoe.

 

Tôi lập tức khẽ dịch người sang bên cạnh, định tránh đường cho họ. Ai ngờ Tần Mục Sinh bỗng choàng tay ôm lấy vai tôi, kéo tôi sát về phía anh.

 

Tôi còn chưa kịp thốt lên một tiếng “này—” thì đã thấy anh mấp máy môi, làm khẩu hình “giúp tôi”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Giới thiệu một chút, đây là bạn gái hiện tại của tôi – Giản Ninh.”

 

…Đừng kéo tôi vào mớ yêu hận tình thù rối rắm của các người được không?!

 

Đinh Húc cười híp mắt.

 

Tôi: “…”

 

Còn Diệp Mẫn thì nước mắt lưng tròng:

 

“Anh vẫn còn giận em đúng không? Nên cố tình dùng cô ta để chọc tức em hả?”

 

Tần Mục Sinh thản nhiên đáp:

 

“Em cũng biết đấy, tôi không bao giờ lấy mấy chuyện như thế ra để đùa giỡn.”

 

Xí, thế giờ anh đang làm trò gì vậy hả?!

 

Diệp Mẫn vừa khóc vừa bỏ chạy.

 

Tôi lập tức giằng khỏi tay anh, nhìn anh với vẻ không vui.

 

Tần Mục Sinh lại chân thành nói với tôi:

 

“Xin lỗi, đợi mọi chuyện lắng xuống anh nhất định tăng lương thăng chức cho em.”

 

A… có tiền… À không phải, vấn đề đâu phải tiền chứ trời ơi!

13.

 

Sau khi ở lại Quang Vũ một lúc, Tần Mục Sinh rời đi. Tôi lấy cớ bận rộn nên không tiễn anh. Đinh Húc tiễn người xong thì quay lại văn phòng của tôi, tôi bực bội nói:

 

“Trợ lý Đinh, lúc đầu tôi thông báo với anh, sao cuối cùng lại là Mục Sinh đến?”

 

Đinh Húc nhún vai:

 

“Thì giúp anh em một tay thôi mà.”

 

Tôi cạn lời. Cái kiểu trả lời này là sao hả?

 

Đinh Húc lại cười hề hề:

 

“Tôi thấy cô còn hợp với Tần Mục Sinh hơn Diệp Mẫn đấy.”

 

Tôi tức đến mức túm lấy tập tài liệu định ném vào người anh ta mới khiến anh ta cười hì hì chạy về làm việc tiếp.

 

Tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Nhưng bên kia lại chẳng nói rõ gì cả, tôi cũng chẳng có cớ gì để mở lời. Nếu đoán sai ý người ta thì chỉ có nước xấu hổ chec mất.

 

Còn chưa kịp nghĩ ra nên làm gì, người nhà bên phía Tần Mục Sinh đã bắt đầu “giở trò”.

 

Họ tung tin đồn rằng cả Tần thị lẫn Quang Vũ đều kinh doanh trái phép, rằng mẹ Tần Mục Sinh năm xưa ngoại tình, còn Tần Mục Sinh thì bạc tình vô nghĩa, mặc kệ cha mình phá sản.

 

Tôi biết họ đang cố tình phá hoại uy tín của mẹ con Tần Mục Sinh trong nội bộ Tần thị.

 

Cơn sóng gió ở Tần thị còn chưa lắng xuống, họ lại chuyển mục tiêu sang Quang Vũ, dùng lại y nguyên chiêu trò cũ từng áp dụng với Tần thị.

 

Để Tần Mục Sinh không phải lo nghĩ hậu phương, tôi và Đinh Húc cố hết sức ổn định tình hình ở Quang Vũ, bận đến nỗi chân không chạm đất.

 

Vừa mới thở được một hơi thì phía bên kia lại tung ra đòn mới.

 

Người em cùng cha khác mẹ của Tần Mục Sinh – Lưu Huân – đăng một bài viết dài trên Weibo, vu cáo rằng Tần Mục Sinh là kẻ “thay lòng đổi dạ”, vứt bỏ bạn gái cũ, khiến cô ta đau khổ đến mức ngả vào vòng tay của anh ta.

 

Lưu Huân còn bịa rằng Tần Mục Sinh vì muốn lấy lòng tôi – “người tình mới” – mà đem cả Quang Vũ tặng cho tôi muốn làm gì thì làm. Giờ thì Quang Vũ đã sắp phá sản đến nơi.

 

Anh ta còn nói rằng tất cả thành tựu ngày hôm nay đều nhờ cha mình – Lưu Thành – rộng rãi chia cho vợ cũ một nửa tài sản, nên bà mới có vốn gây dựng sự nghiệp.

 

Tôi đọc mấy dòng bịa đặt đó mà chỉ biết dở khóc dở cười. Mà cái tài khoản của anh ta còn lấy tên là “Tâm Ngoại Vô Vật”, thật là phí cả một cái tên hay.

 

Buồn cười hơn là đám Lưu Thành có vẻ không bàn bạc gì trước với nhà họ Tần. Chưa đầy bao lâu sau khi Lưu Huân đăng bài, bên nhà họ Tần cũng đăng một bài Weibo khác.