Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Bị Anh Chàng Bệnh Kiều Nhặt Về Nhà
Đó là một quyển sổ rất dày.
Giấy đã sờn, ố vàng, có thể thấy đã được viết từ rất lâu.
Tôi mở ra xem.
——————————
Ngày 9 tháng 9 năm 2008
Cô ấy nói, vừa nhìn thấy tôi lần đầu đã thích tôi rồi.
Tôi thì có gì đáng để thích chứ?
Dơ bẩn, lén lút, đáng ghê tởm.
Một thằng ăn xin đào thức ăn từ bãi rác.
Ánh mắt cô ấy trong veo, sáng như ánh nhìn của một con nai nhỏ.
Cô ấy bảo tôi gọi cô là “chị.”
“Chị” à?
Cách xưng hô nghe thật lạ lẫm.
Nhưng tôi vẫn gọi.
Tôi cần thức ăn, cần chỗ ở.
Mà họ có thể cho tôi những thứ đó.
Tôi không muốn quay lại gầm cầu nữa.
Cô ấy nói sẽ dạy tôi học, sẽ đưa tôi đến trường.
Tôi không nói với cô ấy rằng—những gì cô dạy, tôi chỉ cần nhìn một lần là nhớ hết.
Thậm chí chẳng cần suy nghĩ nhiều.
——————————
Ngày 8 tháng 7 năm 2010
Dạo này sức khỏe bà nội cô ấy không tốt.
Cô rất lo lắng.
Tôi an ủi cô rằng bà sẽ ổn thôi.
Trước khi gặp được cô và bà, tôi là một đứa lạnh lùng, u ám, chẳng quan tâm đến sống chết.
Mặc dù bây giờ… có thể vẫn vậy…
———————————
Ngày 8 tháng 5 năm 2011
Bà mất rồi.
Cô ấy khóc suốt cả ngày.
Tôi muốn an ủi rằng cái c.h.ế.t là một sự giải thoát.
Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, gầy gò đến đáng sợ dưới lớp áo sơ mi…
Tôi chỉ biết ôm cô chặt hơn.
Cô nói, cô không còn người thân nào nữa.
Tôi nói, “Tôi sẽ mãi mãi không rời xa chị.”
—————————
Ngày 24 tháng 5 năm 2013
Hình như cô ấy có bạn trai rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một người tên Phó Tư Dữ.
Ánh mắt cô ấy không còn chỉ dừng lại ở tôi.
Tôi giả vờ bình tĩnh chuẩn bị thi đại học.
Cô ấy rất để tâm đến chuyện này.
Nhưng thực ra, tôi cảm thấy mình sắp phát điên.
Vịt Bay Lạc Bầy
——————————
Ngày 14 tháng 2 năm 2014
Bọn họ chuẩn bị đi hẹn hò.
Tôi nhảy từ tầng hai xuống, gãy chân.
Cô lập tức về ngay để chăm tôi.
Cho tôi thêm một chút nữa đi, tôi cái gì cũng sẵn sàng làm—dù có phải c.h.ế.t ngay bây giờ.
———————————
Ngày 13 tháng 4 năm 2014
Cô ấy ngủ rồi.
Ngủ rất ngon và yên bình.
Tôi lén hôn cô.
Khi hơi thở cô hòa vào nhịp thở của tôi, tôi mới nhận ra mình vừa làm gì.
Tôi bàng hoàng—hóa ra tôi đã dành cho cô một thứ tình cảm vượt quá ranh giới từ rất lâu.
Hèn gì suốt thời gian qua tôi luôn đau khổ như vậy.
Tôi đã khao khát cô rất lâu rồi.
Chỉ cần cô đứng đó, tôi đã hoàn toàn gục ngã.
Tôi ghê tởm chính mình.
Tôi là kẻ rình rập trong bóng tối.
Tôi nhìn vào gương—chỉ thấy một khuôn mặt méo mó, tối tăm, đầy ghen tuông.
——————————
Ngày 13 tháng 1 năm 2015
Cô ấy phát hiện ra tôi lén hôn cô mỗi đêm.
Cô biết tôi có sự chiếm hữu bệnh hoạn với cô.
Cô nói, cô ghét ánh mắt ẩm ướt, bám riết, luôn lén nhìn cô của tôi.
Cô không cần tôi nữa.
Dù tôi có quỳ xuống, như một con ch.ó cầu xin, cô cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn tôi một lần.
Cô không thích tôi—không sao.
Tôi sẽ trở thành bất cứ ai mà cô thích.
Đó là lý do duy nhất khiến tôi đến bây giờ vẫn chưa đi tìm cái chết.
—————————
Tôi lật từng trang.
Nhìn chữ viết từ non nớt đến trưởng thành, từ ngay ngắn đến nguệch ngoạc.
Từng câu từng chữ trong quyển nhật ký này như khắc vào lòng tôi.
Mắt tôi cay xè, cho đến khi dòng chữ trước mắt cũng mờ đi chẳng còn nhìn rõ.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com