Ta vô tình liếc nhìn hắn. Thái tử đờ đẫn nhìn những mảnh ngọc vỡ đầy đất, có vẻ hơi hoảng hốt, lại như không hiểu sao bỗng thấy tim đập loạn, hồi lâu sau, xoa xoa mi tâm, thở dài nhẹ.
"Vỡ thì vỡ vậy."
14
Thu đi đông đến, tuyết phủ trắng xóa. Mất đi danh phận Thái tử phi tương lai, gánh nặng trên vai ta bỗng nhẹ đi rất nhiều. Hiếm khi ta ở yên trong phủ, trải qua vài tháng an nhàn tự tại. Tuy nhiên mẫu thân luôn cho rằng ta quá đa-u buồn, khuyên ta nên ra ngoài đi dạo hít thở không khí.
Từ một đống thiếp mời, bà chọn ra một tấm đặc biệt tinh xảo và sang trọng: "Quý phi nương nương tổ chức một buổi thưởng mai ở Thập Lý Mai Ngạn ngoài thành. Hoài Nguyệt, lần này con không thể từ chối được nữa. Quý phi đã đặc biệt gửi thiếp mời cho con đấy."
Ta cầm lấy cành mai đỏ gửi kèm thiếp mời, hương mai thoang thoảng vương vấn giữa những cánh hoa kép.
Quý phi có địa vị chỉ sau Hoàng hậu, sinh hạ Đại Hoàng tử, lớn hơn Thái tử vài tuổi, được phong Thịnh Vương. Dung Ngọc từ nhỏ đã được lập làm Thái tử, độc chiếm thánh sủng, luôn đè các hoàng huynh hoàng đệ không ngóc đầu lên nổi.
Phe Quý phi và Đại Hoàng tử xưa nay vẫn ngoan ngoãn. Hiện giờ Thái tử mất trí nhớ, trong kinh thành lại đồn đãi Thái tử phụ rẫy người cũ, đức hạnh có tổn. Những kẻ có tâm địa hẳn đã nhận ra thời cơ tốt để lật ngược thế cờ. Sau khi ta từ hôn với Thái tử, Khương gia không còn đứng về phe Thái tử nữa, dưới trướng phụ thân ta có không ít học trò và thuộc hạ. Thịnh Vương chưa có chính phi. Trước đây ta ít khi tiếp xúc với Quý phi, nay bà ta long trọng gửi thiệp mời, chắc hẳn muốn tác hợp ta với nhi tử bà ta, mượn ta để lôi kéo Khương gia đứng sau.
Trong chớp mắt, ta đã hiểu rõ dụng ý của buổi thưởng mai này.
Ta nhìn về phía mẫu thân: "Ý của phụ thân và mẫu thân là gì?"
Mẫu thân kiên quyết nói: "Hoài Nguyệt, con đã buồn chán quá lâu rồi, tốt nhất là ra ngoài hít thở không khí, giải khuây một chút."
Ta đã hiểu, phụ thân không có ý với Thịnh Vương. Nghĩ lại cũng phải, dù Thái tử không kiềm chế được đám hoàng huynh hoàng đệ bên dưới nữa thì không phải vẫn còn Hoàng thượng sao? Trong mắt Hoàng thượng chỉ có Thái tử là nhi tử, những người còn lại đều là bề tôi. Quý phi vội vàng nhảy ra như vậy mà thái độ của Hoàng thượng chưa rõ ràng, nếu Khương gia dính líu với phe Quý phi, lỡ như sau này Hoàng thượng ra tay đàn áp, Khương gia cũng sẽ bị liên lụy.
Hiện giờ Khương gia không đứng về phía Hoàng tử nào cả. Thiếp mời của Quý phi, Khương gia không thể từ chối, nhưng đến rồi có đáp lại thiện ý của bà ta hay không, đó lại là chuyện khác.
Ta chỉ đi giải sầu thôi, không cần đáp lại thiện ý của ai cả.
15
Ta thay một bộ y phục màu đỏ hải đường, trang điểm tinh tế, dẫn Bảo Châu đến ngoại thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một dòng nước trong chảy xuyên qua rừng, vào tiết đông lạnh mặt sông đóng băng, hai bờ nở rộ hoa mai dọc mười dặm đường, mây hồng sương thơm, đẹp không sao tả xiết. Quả thật là nơi tốt để giải khuây.
Là đích nữ của Khương gia, thân phận tôn quý, ta không cần đến quá sớm, nhưng cũng không thể quá muộn, tính toán thời gian vừa vặn đến sớm hơn Quý phi một chút là được.
Ta đi dạo chậm rãi dọc bờ sông, đang nói cười với Bảo Châu, vừa rẽ qua một cây mai đỏ đã đụng ngay phải Khúc Anh. Nàng ta đang kiễng chân, vươn tay với một cành mai trên ngọn cây, thoáng thấy ta, bất ngờ trượt chân ngã xuống đất, trong mắt lập tức ứa nước.
Nàng ta ngước nhìn ta với đôi mắt ngấn lệ: "Khương... Khương cô nương, lâu rồi không gặp."
Ta nhìn nàng ta, định tiến lên đỡ một cái. Nàng ta theo phản xạ lùi lại, như thể ta là thứ gì đó đáng sợ, còn làm bong gân chân mình, sau đó nhận ra phản ứng của mình quá lớn, áy náy nhìn ta.
Ta lặng lẽ thu tay về. Không hiểu lắm tại sao nàng ta lại ghê sợ ta như vậy. Chuyện hôn sự giữa ta và Thái tử, nàng ta chen ngang vào, với thực lực của Khương gia ta, muốn đối phó với nàng ta quá đơn giản, nhưng trong mắt ta, đây là vấn đề của Thái tử, không liên quan đến nàng ta, ta chưa từng làm khó nàng ta. Nàng ta lại sợ ta trước.
Ta giấu tay vào trong tay áo, dùng bình nước nóng sưởi ấm, cúi mắt nhìn nàng ta: "Khúc cô nương, đúng là lâu rồi không gặp."
Kể từ lần gặp trên phố lần trước, ta không còn gặp lại nàng ta nữa.
"A Anh, sao nàng lại ngồi trên tuyết vậy?"
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
Thái tử kéo nàng ta dậy, thấy vẻ mặt sắp khóc của nàng ta, lộ vẻ đa-u lòng, cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng ta.
Nhìn thấy ta đứng một bên, không đợi ta hành lễ, mím môi mỏng, sắc mặt không vui: "Nếu Khương cô nương có điều gì bất mãn, cứ nhắm vào cô, đừng làm khó nàng ấy."
16
Ta hơi cạn lời, giải thích vài câu:
"Ta chỉ tình cờ gặp Khúc cô nương, nàng ta tự trượt chân ngã, không liên quan gì đến ta."
Thái tử khựng lại, quay đầu nhìn Khúc Anh: "A Anh, có phải vậy không?"
Khúc Anh không biết từ lúc nào lại bắt đầu khóc, khóc nấc lên từng cơn, nửa ngày không nói được lời nào. Trông như thể ta bắt nạt đến nỗi nàng ta không dám nói.
Thái tử có vẻ tức giận, rồi lại kiềm chế, dịu giọng: "Khương cô nương, không ngờ ngươi lại là người như vậy. A Anh nhút nhát, bản tính thuần lương, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Ngươi xin lỗi nàng ấy đi, chuyện này cô sẽ không truy cứu nữa."