Sau Khi Mất Trí Nhớ, Thái Tử Không Cần Ta Nữa

Chương 21



Lại một mùa đông nữa, rừng mai mười dặm nở rộ. Năm nay yến tiệc thưởng mai đến lượt Hoàng hậu tổ chức, bà ta quy củ mời người các nhà đến, ta khoác áo choàng dày, giẫm trên tuyết mới, đi về phía yến tiệc.

Khi đi qua một con đường vắng người, bị chặn lại. Ngẩng đầu lên, là Thịnh Vương lâu rồi không gặp, hắn ta phát tướng, béo lên không ít.

Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào eo ta, "Khương cô nương quả là mỹ nhân hiếm có trên đời, giờ càng lớn càng xinh đẹp."

Phía sau truyền đến tiếng "ư ư ư" nghẹn ngào. Ta quay đầu lại, mới phát hiện Bảo Châu đã bị một thị vệ khống chế.

55

Ta lạnh lùng nhìn hắn ta, càng thấy Thịnh Vương béo như một con lợn.

Thịnh Vương nói: "Khương cô nương, trời lạnh giá rét, bổn vương đưa nàng đến một nơi ấm áp."

Hắn ta vươn tay, muốn chạm vào ta. Một cành mai bay đến như lưỡi da-o, lập tức cắt đứt cổ tay hắn ta. Thịnh Vương thấy bàn tay đứt lìa rơi xuống đất mới cảm thấy đa-u, hét lên như lợn bị chọc tiết.

Dung Vọng chậm rãi bước ra từ giữa những cành mai, khuôn mặt tinh xảo được áo choàng lông cáo tôn lên như tiên giáng trần, chỉ có đuôi mày khóe mắt phủ đầy sương tuyết, lạnh lẽo.

Thịnh Vương không dám tin vào mắt mình, rồi căm hận nói: "Tam đệ, ngươi thật độc ác."

Dung Vọng khinh miệt cười: "Phải đấy. Ngươi làm được gì ta?"

Thịnh Vương gào lên đòi báo với phụ hoàng, nhưng đa-u đến lăn lộn dưới đất không đi nổi, bảo thị vệ đi gọi người, rồi buông lời đe dọa Dung Vọng: "Ngươi có gan thì đừng chạy!"

Dung Vọng chẳng để tâm, nhanh chóng bước đến trước mặt ta: "Hoài Nguyệt..."

Thịnh Vương lại bật ra một tiếng kêu đa-u đớn, át đi giọng nói của Dung Vọng.

Dung Vọng nhíu mày, quay đầu chậm rãi bước đến trước mặt hắn, cúi đầu nhìn Thịnh Vương đang lăn lộn dưới đất: "Thật là vô dụng, chỉ đa-u một chút đã không chịu nổi."

Hắn giơ chân, giẫm lên vết thương đứt tay của Thịnh Vương. Thịnh Vương đa-u đến gần ngất, ngược lại không thể kêu thành tiếng, chỉ rên rỉ yếu ớt, nhìn nam nhân đẹp như thần tiên trước mặt như thấy ác quỷ. Kẻ vốn ngu ngốc bỗng lóe lên tia sáng suốt, như được trời soi sáng.

"Ngươi không phải là Thái tử Dung Ngọc!"

Rồi hắn càng thêm chắc chắn: "Ngươi không phải Dung Ngọc, đúng không? Dung Ngọc sao có thể tàn nhẫn như vậy?"

Dung Vọng khẽ nheo mắt, lập tức đưa ra quyết định, trong tay áo lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dường như muốn giế-t người diệt khẩu ngay tại chỗ.

"Chuyện gì thế?" Giọng Hoàng đế cắt ngang hành động tiếp theo của hắn.

Thì ra Hoàng đế đang ngắm mai với một phi tần mới sủng ái không xa, nghe tin liền đến ngay.

Thịnh Vương thấy cứu tinh, lăn lộn bò đến, ngã sấp xuống trước mặt Hoàng đế:

"Phụ hoàng! Hắn không phải là Thái tử! Hắn không phải Dung Ngọc! Hắn muốn giế-t nhi thần!"

56

"Chuyện gì thế này?"

Hoàng đế lúc đến còn chưa coi là chuyện nghiêm trọng, đến khi thấy má-u me đầy đất và bàn tay đứt lìa của Thịnh Vương mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thịnh Vương thêm mắm thêm muối kể lại sự việc, khăng khăng Thái tử không phải là Thái tử, Thái tử bị ác quỷ nhập.

Hoàng đế quay đầu, ánh mắt sắc bén như diều hâu nhìn chằm chằm vào Dung Vọng: "Những gì nó nói có đúng không?"

Ta vô thức siết chặt góc tay áo. Hoàng đế vốn rất cưng chiều Dung Ngọc, nếu biết sự thật, e rằng kết cục của Dung Vọng sẽ không tốt đẹp gì.

Dung Vọng cũng biết điều đó, nhưng đến nước này, đã nảy sinh nghi ngờ, cũng không giấu được nữa, hắn cười mỉa mai.

"Đúng vậy, là con đã chặt đứt tay hắn ta."

"Trẫm không hỏi chuyện đó."

Dung Vọng im lặng một lúc. Không khí có phần nặng nề áp lực, khiến người ta chợt nhận ra xung quanh không còn gió, cánh hoa cũng không còn rơi rụng xào xạc.

Hắn khẽ cười: "Cũng là sự thật."

Sau đó hắn vắn tắt kể lại đầu đuôi câu chuyện, bao gồm thân thế của mình và việc ngẫu nhiên giả mạo sau đó, bình tĩnh và gọn gàng, như thể đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh thú nhận.

Hắn nói xong, Thịnh Vương kinh ngạc nhìn hắn, quên cả đa-u đớn nơi bàn tay, những người khác cũng tương tự.

Hoàng đế không biểu lộ vui giận: "Vậy, thật ra ngươi là lão tứ của trẫm?"

Dung Vọng không phủ nhận.

Tiếp đó, Hoàng đế rút kiếm đâ-m chế-t tân phi đứng phía sau.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ngay cả Dung Vọng cũng hiếm khi lộ vẻ bất ngờ, Hoàng đế nói: "Lão tam đã chế-t, lão tứ chính là Thái tử. Thịnh Vương, chuyện này không được truyền ra ngoài."

57

Xem ra Hoàng đế vẫn là Hoàng đế ngày xưa, trước kia chỉ có một Dung Ngọc, người ngoài nghĩ rằng trong mắt ông chỉ có Dung Ngọc là nhi tử, những người khác đều là thần tử. Bây giờ xem ra, trong mắt Hoàng đế có lẽ là: chỉ có đích tử là con, những người khác đều là thần tử.

Thịnh Vương trợn tròn mắt: "Phụ hoàng, ngài cứ thế này thôi sao? Nhi thần mất một bàn tay rồi."

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Hoàng đế quát hắn: "Nếu ngươi không tự tìm đường chế-t thì lão tứ cũng lười chặ-t ngươi."

Rồi ném thanh kiếm còn nhỏ má-u xuống trước mặt hắn: "Người ngươi mang đến, tự mình diệt khẩu đi."

Thị vệ nhận ra mình gặp tai bay vạ gió, liên tục cầu xin tha mạng. Thịnh Vương mặt tái xanh, bất đắc dĩ phải tự tay giế-t chế-t thị vệ đã theo hắn ta nhiều năm.

Thấy Hoàng đế nhìn qua, ta vội vàng che trước mặt Bảo Châu: "Từ nhỏ nàng ấy đã theo bên cạnh thần nữ, thần nữ bảo đảm nàng ấy sẽ không nói nhiều."

Còn Dung Vọng thì lặng lẽ che trước mặt ta, môi thoát ra vài tiếng ho nhẹ.

Sắc mặt Hoàng đế dịu đi: "Hoài Nguyệt, đừng sợ, bá phụ tin ngươi."

May mắn thay, Hoàng đế cũng sủng ái ta. Thịnh Vương căm tức nhìn Dung Vọng, rồi không cam lòng liếc nhìn ta vài cái. Hoàng đế đang chuẩn bị rời đi.

Dung Vọng: "Khoan đã."

"Nghe nói Thịnh Vương phi có thai, chúc mừng hoàng huynh."

Đôi mắt đen của Dung Vọng nhìn chằm chằm Thịnh Vương, ta cảm thấy lông tóc Thịnh Vương sắp dựng đứng cả lên.