Sau Khi Mất Trí Nhớ, Đối Không Đội Trời Chung Giả Mạo Chồng Tôi

Chương 9



Tống Hành tưởng rằng nói như vậy tôi sẽ tha thứ cho mọi chuyện anh ta đã làm, và sẽ lại quỳ mọp xuống đất như một con chó, thấp hèn cầu xin tình yêu của anh ta.

Nhưng tôi đã không còn chấp niệm tình yêu của anh ta nữa.

Tôi không cần anh ta nữa rồi.

Tôi nói: “Tống Hành, tôi khuyên anh nên 'vãi nước đái ra mà soi gương' đi.”

Tống Hành liên tục xác nhận tôi không đùa, cả người anh ta trông như sắp tan vỡ.

Nhưng vì lòng tự trọng trỗi dậy, anh ta không nói gì thêm, chỉ lủi thủi bước ra khỏi phòng bệnh.

Một người đã đi, còn lại một người.

Tôi ngồi dậy từ trên giường bệnh.

Khoanh tay thong thả nhìn Lục Văn Cảnh, nói: “Lục Tổng, không giải thích gì sao?”

Tôi và Lục Văn Cảnh đã đấu đá bao nhiêu năm, cứ ngỡ đời này sẽ chẳng bao giờ có thể 'phá băng'.

Ai ngờ trong lúc tôi mất trí nhớ, anh ấy lại giả vờ là chồng hợp pháp của tôi, chăm sóc tôi cho đến khi xuất viện.

Tôi không phải người không biết ơn, những ân nghĩa Lục Văn Cảnh dành cho tôi trong khoảng thời gian này, tôi đều sẽ ghi nhớ trong lòng.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Còn về những tâm tư sâu xa hơn của anh ấy, tôi không muốn đoán, cũng không dám đoán.

Tống Hành nói đúng, người phụ nữ mạnh mẽ như tôi, hiếm có người đàn ông nào chịu đựng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Năm mười tám tuổi, bố mẹ tôi gặp tai nạn máy bay, một mình tôi phải gánh vác cả tập đoàn.

Tôi buộc phải tàn nhẫn, tôi phải giành giật tài nguyên, tôi phải nuôi sống mấy chục vạn nhân viên của tập đoàn.

Tôi không thể trơ mắt nhìn tâm huyết cả đời của bố mẹ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Tôi không thể nhìn thấy hàng chục vạn nhân viên đó thất nghiệp, cuộc sống khó khăn.

Tôi mệt mỏi đến mức nào chỉ mình tôi biết, nhưng tôi sẽ không vì mệt mà dừng bước tiến về phía trước.

Tôi có dã tâm, và cũng có năng lực.

Tôi sẽ sống để trở thành tấm gương cho mọi người phụ nữ.

Khi tôi còn rất nhỏ, mẹ tôi đã nói rằng, bất kể thế nào, cả đời này cũng không được dựa dẫm vào đàn ông.

Vì vậy, về mặt kinh tế tôi hoàn toàn độc lập với Tống Hành.

Tôi không cần dựa vào anh ta, vẫn có thể tạo dựng sự nghiệp riêng.

Chỉ vì Tống Hành đã an ủi tôi tại đám tang của bố mẹ, nên tôi mới bệnh hoạn nghĩ rằng mình đã yêu anh ta.

Tôi biết Tống Hành rất trăng hoa, nên ban đầu tôi không hề có ý định tiến xa hơn với anh ta.

Cách báo đáp mà tôi nghĩ đến, là hợp tác với Tống gia, mang lại lợi ích lớn hơn cho họ.

Nhưng sau này, vào sinh nhật bố Tống Hành, tôi đã uống say và bị kẻ có ý đồ dẫn vào phòng anh ta.

Dù đêm đó giữa chúng tôi chẳng xảy ra chuyện gì, nhưng Tống Hành vẫn khăng khăng cho rằng tôi là loại đàn bà thâm hiểm, không từ thủ đoạn.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com