Sau Khi Em Rời Đi, Chẳng Còn Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Chương 6: Chẳng lẽ anh ta cũng trọng sinh rồi?!



Bên hồ trong khuôn viên trường học, khung cảnh yên tĩnh và lãng mạn. Đây là nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp đôi trong trường.

Lạc Cẩn mơ hồ đoán được chuyện sắp xảy ra, trong lòng không khỏi hồi hộp, tay vô thức siết chặt vạt váy.

Cô cúi đầu bước đi, không ngờ Kiều Thịnh đột ngột dừng lại. Cô không kịp tránh, suýt nữa đ.â.m sầm vào người anh, may mắn được cánh tay anh vòng ra đỡ lấy eo, giữ vững.

Khoảng cách giữa hai người, cứ thế bị kéo gần lại.

Từ xa nhìn lại, chẳng khác nào một cặp đôi đang đùa giỡn tình tứ, ngọt ngào và đầy thi vị.

“Lạc Cẩn, tớ… tớ thích cậu. Làm bạn gái tớ được không?”

Kiều Thịnh tim đập thình thịch, ánh mắt dõi theo cô đầy căng thẳng, chỉ mong nhận được một câu trả lời rõ ràng.

Dù có bị từ chối, cũng không sao. Chỉ cần cô vẫn còn độc thân, anh sẽ còn cơ hội.

Lạc Cẩn cắn môi. Kiếp trước, cô đã thẳng thừng từ chối lời tỏ tình ấy, sau đó nhanh chóng kết hôn với Phong Dạ Bắc.

Nhưng kiếp này, cô lại do dự.

Cô không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Phong Dạ Bắc nữa. Kiều Thịnh là một người tốt, nếu ở bên anh, có lẽ sẽ hạnh phúc… Thế nhưng…

“Kiều Thịnh, tớ… từng rất thích một người.”

Cô không muốn lừa dối anh, làm vậy không công bằng với anh.

Kiều Thịnh có phần thất vọng nhưng trong mắt lại ánh lên tia hy vọng. Từng thích thôi mà, vậy bây giờ thì sao?

“Tớ có thể chờ, chỉ cần cậu cho tớ một cơ hội.”

Lạc Cẩn hít một hơi sâu, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành, chậm rãi nói: “Cho tớ thêm một chút thời gian.”

“Ừm, tớ sẽ chờ cậu.”

Dù chưa được gật đầu, Kiều Thịnh vẫn không giấu nổi niềm vui, giơ tay làm dấu “Yeah” như thể chiến thắng đã ở trong tầm tay.

Lạc Cẩn bật cười khẽ trước vẻ mặt đó của anh.

Nhưng khoảnh khắc này, lại bị ai đó âm thầm chụp lại, gửi thẳng đến Phong Dạ Bắc.



Tại văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất, Phong Dạ Bắc nhìn bức ảnh hai người tình tứ trên màn hình, sắc mặt tối sầm.

Anh nhớ ra rồi, người con trai đó tên là Kiều Thịnh.

Kiếp trước, anh chẳng bận tâm đến Lạc Cẩn nên dĩ nhiên càng không quan tâm đến những kẻ theo đuổi cô. Thậm chí khi biết cô đã từ chối người ta, anh còn cười nhạt, mỉa mai vài câu.

Nhưng bây giờ thì khác. Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai mơ tưởng đến cô!

Thế nhưng trong bức ảnh, cô lại không thẳng thừng từ chối như kiếp trước, tại sao chứ?

Chẳng lẽ… cô thực sự muốn yêu người khác?

Một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt xộc thẳng vào lòng anh.



Khi Lạc Cẩn trở về nhà, trong nhà không một bóng người.

Cô đi lên phòng, mở cửa rồi bật đèn. Cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh hoàng.

“A…!”

Không biết từ bao giờ, Phong Dạ Bắc đã lặng lẽ ngồi ngay cửa, chẳng nói một lời.

Ánh đèn bật lên, ánh mắt anh càng thêm lạnh lẽo và sắc bén, dán chặt lấy cô.

“Sao anh lại ở đây?”

“Tại sao anh không thể ở đây?”

Phong Dạ Bắc điềm nhiên như thể đang ở trong nhà mình.

Ánh mắt anh lướt đến góc phòng, nơi đặt cây đàn piano cao cấp. Ngón tay anh lướt nhẹ qua bề mặt đàn như vuốt ve.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lạc Cẩn rùng mình, cảm giác khó chịu tràn ngập trong lòng. Cô chỉ muốn lập tức đuổi anh ta ra ngoài.

“Đây là nhà tôi, còn đây là phòng của tôi. Mời anh ra ngoài!”

Rõ ràng là xâm nhập trái phép, mà anh lại ngang nhiên như đi thăm bạn bè.

Phong Dạ Bắc đứng dậy, từng bước tiến về phía cô.

“Em vẫn còn thích chơi piano sao?”

Lạc Cẩn nhìn chằm chằm anh, lặng lẽ lùi từng bước.

Người đàn ông này, lúc lạnh lúc nóng, không thể đoán được. Thật sự khiến người ta phát điên!

Phong Dạ Bắc bất ngờ nắm chặt cổ tay cô, siết càng lúc càng mạnh.

“Đừng thách thức sự kiên nhẫn của anh.”

Cô càng vùng vẫy thì càng đau đớn. Lạc Cẩn nghiến răng chịu đựng, nén giận hét lên: “Phong Dạ Bắc, rốt cuộc anh còn muốn gì nữa?!”

Phong Dạ Bắc nhìn vào gương mặt vừa kiên cường vừa oán hận ấy, khẽ thở dài: “Em muốn ở bên người khác thật sao? Em thật sự có thể quên anh à?”

Dù không muốn thừa nhận nhưng anh biết rất rõ cô đã thay đổi.

Không chỉ mình anh trọng sinh, cô cũng vậy.

Chỉ là, lần này, đến lượt cô không cần anh nữa.

Những giấy tờ xin du học, những lời nói cắt đứt hôm nay, tất cả đều chứng minh cô đã quyết tâm rời xa anh.

Cô có thể dứt khoát như vậy, còn anh thì sao?

Cô chính là tia sáng cuối cùng le lói trong tâm hồn tăm tối của anh. Nếu không có cô… anh chắc chắn sẽ phát điên.

Lạc Cẩn nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.

Phong Dạ Bắc cũng không vòng vo nữa.

“Em còn nhớ người tên Vệ Lãng không?”

Lạc Cẩn sững người, thì ra anh ta đã theo dõi cô.

Cảm giác bất an tràn lên trong lòng. Cô lập tức quay người bỏ chạy nhưng bị anh túm ngược trở lại.

Phong Dạ Bắc mạnh mẽ giữ lấy hai tay cô, ép sát vào tường.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Đây là nhà cô, vậy mà anh ta lại ngang nhiên cư xử như kẻ cướp.

“Nếu anh còn như thế, tôi sẽ báo công an!”

“Cứ báo đi, xem cảnh sát sẽ làm gì. Anh từng nói rồi, em không được rời khỏi đây. Nếu dám đi, anh sẽ đánh gãy chân em. Anh nói được làm được.”

“Anh điên rồi… đúng là đồ điên.”

Cô vừa định hét lên cầu cứu thì môi đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn cưỡng ép. Đôi tay anh cũng bắt đầu không an phận.

Lạc Cẩn vùng tay thật mạnh, giáng một cái tát lên mặt anh.

Phong Dạ Bắc c.h.ế.t lặng vài giây, đôi mắt hẹp dài nhíu lại.

Nước mắt Lạc Cẩn trào ra không kiểm soát được, gương mặt đau khổ.

“Tôi nhất định phải rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi có anh! Anh nghĩ sao là việc của anh nhưng anh không có quyền ngăn cản tôi! Đừng nói là đánh gãy chân, dù tôi chỉ còn thở thoi thóp, tôi cũng sẽ rời xa anh!”

Phong Dạ Bắc nghiến chặt răng, bầu không khí trở nên nặng nề đến ngạt thở.

Anh ôm cô lên, quăng mạnh xuống giường, đè chặt cô không cho giãy giụa. Giọng anh lạnh lùng và u ám như đến từ địa ngục: “Anh tuyệt đối sẽ không cho em cơ hội đó!”

Anh giữ chặt hai tay cô, Lạc Cẩn vùng vẫy đến kiệt sức, chỉ còn lại nỗi sợ dâng ngập tận đáy lòng.

Giọng anh thì thầm bên tai cô như tiếng quỷ gọi hồn: “Được sống lại một lần nữa, anh sẽ không bao giờ để em rời đi.”

Đồng tử Lạc Cẩn giãn lớn, sững sờ không dám tin vào tai mình.

Trọng sinh… Chẳng lẽ người đàn ông trước mặt cô cũng đã trọng sinh rồi sao?!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com