Trong khoảnh khắc đó, biểu cảm của anh ta thậm chí còn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Và trong những ký ức rời rạc còn sót lại của tôi, bỗng dưng tràn về một hình ảnh cũ.
Khi đó, anh ta cũng đã từng nói với tôi:
"Đừng nói nữa!"
Và sau đó, là câu:
"Đừng làm loạn nữa, Đường Ánh Tuyết."
Có lẽ lời hệ thống nói hoàn toàn chính xác.
Trình Lịch chỉ là không muốn mất đi tôi, nhưng anh ta lại bất lực cảm nhận được rằng chuyện này đang diễn ra.
Anh ta không biết làm cách nào để giữ lại dòng nước trong lòng bàn tay đang không ngừng chảy đi.
Chỉ có thể tự lừa dối bản thân rằng: "Không sao cả, nước rồi sẽ trở về thôi."
Anh ta bắt đầu lật lại những bức ảnh chụp chung của chúng tôi từ rất lâu trước đây, cố gắng khơi gợi lại ký ức trong đầu tôi.
Anh ta thậm chí còn tìm lại video đám cưới của chúng tôi.
Trong video, hai chúng tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, lắng nghe lời chúc phúc dài của mục sư, rồi ôm lấy nhau và nói: "Tôi đồng ý."
Trình Lịch xem đến mức nước mắt lưng tròng.
Nhưng tôi thì lại giống như đang xem một bộ phim, hoàn toàn chỉ là câu chuyện của người khác, trong lòng không có chút d.a.o động nào.
Thậm chí tôi còn nghiêm túc hỏi anh ta:
"Trước đây tại sao tôi lại đồng ý lấy anh vậy?"
Cả người anh ta run lên, không dám nhìn vào mắt tôi.
Không khí trầm mặc thật lâu.
Tôi tưởng rằng mình sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng rồi anh ta khẽ cất giọng:
"Bởi vì anh đã cứu em, anh cần em, anh hứa với em rằng sẽ không có ai yêu em hơn anh..."
"Thật sao?" Tôi cố gắng nhớ lại nhưng không tài nào nghĩ ra, chỉ có thể hỏi anh ta:
"Vậy anh có làm được không?"
Cơ thể Trình Lịch lại run lên.
Anh ta lấy tay che mặt, không còn nói thêm gì nữa.
Thời gian lặng lẽ trôi đi như nước.
Một tháng, nói dài thì cũng không dài lắm, nói ngắn thì cũng chẳng phải là ngắn lắm.
Vì sợ chuyện "biến mất" quá đột ngột sẽ gây hoang mang, khi thời hạn mà hệ thống thông báo chỉ còn ba ngày, tôi quyết định một mình đi leo núi.
Đắm mình trong phong cảnh tuyệt đẹp để quên đi tất cả, chắc cũng không phải là một ý tồi nhỉ?
Để tránh bị định vị, tôi thậm chí còn không mang theo điện thoại.
Lúc đầu, tôi còn suy nghĩ, sau khi tôi biến mất, liệu Trình Lịch có đến với Sầm Nịnh Nhi không?
Nhưng dần dần, ký ức của tôi giống như chiếc phễu đầy cát, không ngừng chảy ra ngoài.
Đến khi đứng trên đỉnh núi, tôi đã hoàn toàn quên mất tại sao mình lại xuất hiện ở đây.
Tôi hỏi hệ thống:
"Đây là đâu?"
Hệ thống trả lời:
【 Chỉ là một thế giới nhỏ bé không đáng kể mà thôi. 】
Tôi gật đầu, có chút suy tư.
Hệ thống lại tiếp tục nói:
【 Trước khi truyền tống cô đến thế giới tiếp theo, cô cần phải làm một bài kiểm tra. 】
【 Nếu trong quá trình làm nhiệm vụ, cô nảy sinh tình cảm với một NPC nào đó... 】
"Không thể nào." Tôi lập tức cắt ngang lời nó, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy rất phản cảm.
【 Vậy nếu anh ta khiến cô vô cùng cảm động thì sao? 】
Tôi theo bản năng lắc đầu:
"Cảm động chỉ là nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành xiềng xích trói buộc sự tự do và linh hồn của tôi."
Giọng nói điện tử của hệ thống vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng không hiểu sao tôi lại nghe ra một tia ý cười.
【 Ký ức không còn, nhưng cô lại trưởng thành hơn, ngay cả câu trả lời cũng đã thay đổi. 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Là sao?" Tôi không hiểu.
Nhưng hệ thống không trả lời nữa.
Lúc này, ánh hoàng hôn từ chân trời loang ra, nhuộm cả bầu trời thành một màu vàng rực.
Bị một cơn gió kéo lấy vạt áo, cuốn vào cơn lốc xoáy thời không, tôi vẫn còn nghĩ:
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ rồi "nghỉ hưu", phần thưởng hậu hĩnh đang chờ tôi ở phía xa kia.
Tôi sẽ không dại dột nhặt hạt mè mà bỏ mất quả dưa hấu đâu.
(Chính văn kết thúc.)
[Phiên ngoại]
Trình Lịch không còn nhớ rõ một năm qua mình đã sống như thế nào.
Sau khi Đường Ánh Tuyết mất tích, anh ta mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng.
Trên thế giới này, chỉ có một mình anh ta biết nơi cô ấy có thể đến, nhưng anh ta không dám chấp nhận sự thật.
Anh ta không còn tâm trí làm việc, gần như tiêu hết toàn bộ tiền bạc vào việc thuê đội tìm kiếm, cố gắng tìm ra một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Mãi cho đến khi — một đội tìm kiếm phát hiện một chiếc ba lô dưới vực sâu trong rừng núi hoang vu.
Trong ba lô có vài thanh lương khô và một chai nước khoáng đã vơi đi một nửa.
Vài ngày sau, nhân viên kỹ thuật nói với Trình Lịch:
Họ đã kiểm tra DNA, xác nhận đó là đồ của Đường Ánh Tuyết.
Chuyện này gây xôn xao dư luận, đương nhiên, Sầm Nịnh Nhi cũng nghe được tin tức.
Cô ta lại lấy hết dũng khí đến tìm Trình Lịch, một lần nữa bày tỏ tình cảm:
"A Lịch, người chếc không thể sống lại, đây đều là số mệnh đã định sẵn."
"Hãy kết hôn với em đi, em sẽ chăm sóc anh, giúp anh chữa lành vết thương."
Trình Lịch lạnh lùng nhìn cô ta, nhưng Sầm Nịnh Nhi vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của mọi chuyện.
Cô ta giống như trước, khẽ vén tóc, để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp nhất của mình:
"Anh không cần lo lắng gì cả, bây giờ cảnh sát đã xác nhận Đường Ánh Tuyết đã chếc, về mặt pháp lý, anh chính là người góa vợ, mà góa vợ tức là chưa kết hôn, chúng ta có thể lập tức đi đăng ký..."
Lời còn chưa dứt, Trình Lịch đã lao tới.
Sầm Nịnh Nhi vui mừng dang rộng vòng tay.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Trình Lịch đã siết chặt cổ cô ta.
Ngay cả khi đã ký giấy ly hôn, anh ta cũng không thể chịu đựng nổi người phụ nữ này.
Vậy mà cô ta còn dám thốt ra những lời như thế!
Ngày hôm đó, mọi chuyện náo loạn đến mức không thể kiểm soát.
Nếu không nhờ trợ lý Tần xuất hiện kịp thời, Sầm Nịnh Nhi có lẽ đã chếc ngay tại chỗ rồi.
Nhưng anh ta vẫn đến muộn, bởi vì Trình Lịch ra tay quá mạnh.
Sầm Nịnh Nhi tuy được cứu sống, nhưng khí quản và thực quản đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Từ đó về sau, việc thở và nuốt đều trở nên vô cùng khó khăn.
Nhưng Trình Lịch chẳng hề thấy áy náy.
Không những thế, anh ta còn tính toán lại toàn bộ số tiền từng chi cho Sầm Nịnh Nhi, bắt cô ta phải trả lại, nếu không sẽ đ.â.m đơn kiện để cô ta phải ngồi tù.
Sầm Nịnh Nhi hoảng sợ tột cùng.
Sau đó, không biết ai xúi giục, cô ta quyết định kiện Trình Lịch tội cố ý gây thương tích.
Anh ta cứ thế vào tù.
Nhưng dù ở trong đó, anh ta vẫn không buông tha cho Sầm Nịnh Nhi, tiếp tục thuê luật sư kiện ngược lại cô ta.
Vài năm sau, thế sự đổi thay.
Khi Trình Lịch ra tù, công ty đã sụp đổ, tài sản bị tịch thu, anh ta chỉ còn lại một thân xác tàn tạ.
Lúc này, anh ta mới chấp nhận sự thật — người yêu anh ta nhất trên thế giới này đã hoàn toàn biến mất.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Một ngày nọ, anh ta nhận được một cuốn sổ ghi chép của Đường Ánh Tuyết.
Bên trong, ngoài biên bản họp còn có cả nhật ký của cô ấy.
Khi đọc những dòng chữ cô viết về sự thất vọng dành cho mình, Trình Lịch đau đớn đến mức không thở nổi.
Ở một góc nhỏ trong cuốn sổ, có một hàng chữ ngay ngắn:
【 Khi tôi còn sống, không ai được phép dập tắt tôi. 】
Khoảnh khắc ấy, Trình Lịch mới nhận ra —
Anh ta vĩnh viễn không thể biết được, khi đó Đường Ánh Tuyết đã nghĩ gì.