Anh ta xoay người, trong bóng tối nắm chặt lấy tay tôi.
"Tiểu Tuyết, anh không có ý đó."
Tôi không trả lời, chỉ cảm thấy lòng mình như bị nhấn chìm ở trong nước, tràn đầy chua xót và đau đớn.
Không khí lặng đi một lúc, Trình Lịch nghiêng người qua, kiên nhẫn lau nước mắt cho tôi:
"Em đừng giận nữa được không?"
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi vẫn im lặng.
Anh ta cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, tay cũng lần vào trong áo.
Tôi biết anh ta muốn làm gì, nhưng tôi hoàn toàn không có tâm trạng, liền đẩy anh ta ra:
"Xin lỗi, em không muốn."
Người ở sau lưng im lặng vài giây, rồi ngồi dậy bật đèn bàn lên.
"Nếu em không muốn anh chạm vào, vậy anh sẽ qua phòng khách ngủ."
Tôi trùm chăn kín người, lặng lẽ gật đầu.
Trước khi rời đi, Trình Lịch quay đầu nhìn tôi một cái:
"Đường Ánh Tuyết, anh không thích phụ nữ suốt ngày nghi thần nghi quỷ, em biết điều đó mà... Nếu đã cưới em, anh chắc chắn sẽ có trách nhiệm đến cùng."
Như để nhấn mạnh sự thất vọng của mình, anh ta còn thở dài nói:
"Trước đây em không như vậy, bây giờ sao lại trở thành thế này chứ?"
Nói xong, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa.
Tôi nằm trong chăn, sờ sờ chóp mũi, cố gắng kìm nén nước mắt.
Câu anh ta chưa nói hết, chúng tôi đều hiểu rõ.
Anh ta đơn giản muốn nói—
"Em đến thế giới này là vì anh, ở lại thế giới này cũng vì anh. Anh là người quan trọng nhất với em ở đây, dù em có giận thế nào, cuối cùng chẳng phải vẫn sẽ làm hòa với anh sao?"
Nghĩ đến đó, tôi chỉ cảm thấy uất ức vô cùng.
Trong bóng tối, thời gian chậm rãi trôi qua.
Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, không tài nào ngủ được.
Không biết bao lâu sau, đột nhiên vang lên tiếng mở khóa cửa.
Tôi hoảng sợ bật dậy.
Trình Lịch từ lúc vào phòng khách chưa từng ra ngoài, vậy ai đã mở cửa?