Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 494



 

“Cha, không thể nuôi chúng nó trong nhà ạ?” Kỳ Kỳ Cách ôm đầu ngựa, lưu luyến không nỡ, nói muốn nuôi chúng nó dưỡng lão: “Giống như ông nội vậy, giữ chúng nó lại đây, tuyết rơi chúng nó cũng có chỗ trú.”

 

Nhưng ngựa khác với người, chúng nó trời sinh đã yêu thích chạy nhảy, nuôi trong chuồng là giam cầm, thả về tự nhiên mới là thiên tính.

 

Ba Hổ xách thùng dắt ba đứa trẻ về nhà: “Bây giờ các con còn chưa hiểu, sau này ra ngoài đồng thấy ngựa hoang, lạc đà hoang là các con sẽ hiểu.” Nuôi trong chuồng chúng nó chỉ là nô lệ của con người. Còn sống giữa thảo nguyên bao la vô tận, chúng nó gặp con người cũng như thấy một con chim bay, một con thỏ hoang, một con chuột xám, đều là kiếm ăn sinh sống trên đại thảo nguyên, là bình đẳng, không sợ hãi, không luồn cúi.

 

Cả nhà năm người cùng với Azil Mã cũng muốn đi theo, cưỡi năm con ngựa đang độ tráng niên, lùa bảy con ngựa già, đi về hướng mặt trời mọc. Sức lực tích góp cả mùa đông đều dồn vào tứ chi, vó ngựa tung lên bùn ướt, giẫm nát lớp tuyết đọng còn sót lại dưới bóng râm, bờm ngựa tung bay phóng khoáng trong gió lạnh, rồi lại óng ánh dưới ánh mặt trời chói chang. ☀️

 

Ba Hổ ghì chặt dây cương, buộc con hắc mã dừng lại. Mấy người đi sau hắn cũng kéo chặt dây cương giảm tốc độ, nhìn theo những con ngựa già không còn dây cương phi nước đại ngày càng xa, vượt qua hai ngọn đồi rồi như hiểu ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn về phía xa.

 

Người đàn ông thở hổn hển không nói gì, nhìn chằm chằm những con ngựa già đã cùng hắn vượt qua những năm tháng khó khăn nhất. Chờ chúng nó quay đầu, hít một tiếng vang rồi lại phi nước đại về phía xa, hắn mới giơ tay che đi ánh nắng chói mắt, lẩm bẩm: “Sinh ra từ thảo nguyên, trở về với thảo nguyên.”

 

Ngựa già chạy khuất bóng, năm con ngựa mới quay đầu trở về. Trên đường về gặp lão Ngao Ca cũng đang dắt theo hơn chục con ngựa già, con ngựa ông đang cưỡi cũng là ngựa già.

 

“Về rồi à?” Lão nhân ghì ngựa dừng lại.

 

“Vâng.” Ba Hổ gật đầu, nhìn con ngựa dưới thân ông: “Tuổi tác không nhỏ rồi phải không?” Răng đã mòn vẹt.

 

Lão Ngao Ca giơ bốn ngón tay: “Gần bốn mươi năm rồi, chỉ mong nó sống thêm được mấy năm nữa, chờ ta c.h.ế.t đi, hai chúng ta cùng xuống mồ.”

 

Hai đoàn người tách ra. Cát Nhã tò mò hỏi ngựa có thể sống được bao nhiêu năm: “Không phải muốn thả ngựa già sao? Sao lại chôn cùng với người?”

 

Ở Mạc Bắc có tục lệ người c.h.ế.t đi, con cháu sẽ g.i.ế.c con ngựa già để chôn cùng. Ba Hổ không muốn nói nhiều, ngắt lời giảng cho bọn trẻ cách xem tình trạng sức khỏe của ngựa, quan trọng nhất là răng, răng hỏng rồi thì ăn uống cũng kém đi, cuối cùng đa phần là c.h.ế.t vì bệnh tật.

 

“Nhân lúc răng chúng nó còn tốt, thả ra ngoài tự nhiên cho chúng nó tự do mấy năm. Sau khi c.h.ế.t, xác ngựa cho những loài ăn thịt khác lấp đầy bụng, lại bồi bổ cho mảnh đất dưới thân, sang năm mọc ra cỏ xanh tươi tốt hơn, nuôi dưỡng nên những đàn dê bò, ngựa, lạc đà béo tốt hơn.”

 



 

Ngày lên đường đi Lâm Sơn, chín con báo núi không một con nào trở về, hơn nữa đã mấy ngày liền không thấy bóng dáng chúng nó.

 

“Chắc là về núi rồi. Sau này nếu có quay lại, ngươi dùng thịt dụ dỗ chúng nó, đừng để chúng nó tìm đến Lâm Sơn.” Ba Hổ dặn dò Mục Nhân đại thúc: “Trong nhà có người, chúng nó chắc sẽ không chạy đâu.”

 

“Chúng nó về thì ta sẽ cho ăn, nhưng nếu cứ nhất quyết muốn đi thì ta cũng không cản được.” Lão nhân không dám chắc chắn.

 

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đã cưỡi lên ngựa, thấy bầy ch.ó đã lùa đàn dê đi xa, hai đứa nhìn về phía đông, vẫn không thấy Đại Đốm, Tiểu Đốm chúng nó xuất hiện, đành phải vẫy tay từ biệt lão nhân: “Ông nội, bọn con đi đây. Ông ở nhà ăn cơm ngủ nghỉ cho tốt, ốm thì phải đi khám đại phu nhé.”

 

“Được rồi, được rồi.” Trẻ con vừa mở miệng, lão nhân liền quên mất Ba Hổ, đi qua nói chuyện với ba đứa trẻ, nắm tay Ha Bố Nhĩ nói: “Lớn thêm một tuổi rồi, mùa thu về không được quên ông nội đấy nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chắc chắn không quên đâu ạ.” Ha Bố Nhĩ vỗ n.g.ự.c thề thốt: “Ông nội phải nuôi heo cho thật béo nhé, chờ mùa đông con về ăn thịt heo.” 🐷

 

“Chỉ nhớ ăn thôi.” Mật Nương chọc nó một cái, thấy đoàn người phía trước đã đi rồi, liền nói với lão nhân: “Bọn con đi đây, ngài không có việc gì thì ra ngoài nói chuyện với mọi người nhiều vào, đừng cứ ru rú trong nhà.”

 

Lão nhân nhận lời, lùi lại mấy bước, đi đến bậc thềm nhìn theo xe ngựa rời đi.

 

Tuyết trên đường vẫn chưa tan hết, những chỗ trũng còn đọng nước. Nha dịch đi trước dò đường dẫn lối, vòng vèo uốn lượn, mãi đến khi lên được đường cái mới dễ đi hơn nhiều.

 

Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đổi sang cưỡi lạc đà, đi ở rìa ngoài trông chừng đàn dê, suốt đường trò chuyện cùng người hầu đi cùng.

 

Mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, Mật Nương cũng dắt đứa nhỏ ra khỏi xe lặc lặc, cởi chiếc áo bông lông dê vắt lên lưng ngựa, huýt sáo gọi hai đứa lớn lại: “Nóng không? Có ra mồ hôi không?”

 

“Cởi rồi ạ.” Kỳ Kỳ Cách nhấc vạt áo lên, bên trong đã thiếu mất chiếc áo bông nhỏ.

 

“Ai cởi cho?”

 

“Azil Mã ạ.” Kỳ Kỳ Cách chỉ tay, Azil Mã cũng đang cưỡi ngựa, trên lưng ngựa vắt mấy chiếc áo bông sặc sỡ, có của nàng, của Cát Nhã, và cả của chính cậu.

 

“Được rồi, lạnh thì lại mặc vào. Nếu mà bị ốm thì không được cưỡi lạc đà nữa đâu, chỉ có thể cùng ta và tiểu lão tam ngồi trong xe lặc lặc thôi đấy.”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Ba đứa trẻ chơi đã đời, lại không chịu ngồi yên, thà ở ngoài hứng gió xóc nảy cũng không muốn ngồi trong xe lặc lặc. Chúng nó cưỡi lạc đà chạy trước chạy sau, lùa con dê bị lạc đàn về là lại qua đây lĩnh một đồng tiền. Đi được ba ngày, túi tiền rỗng tuếch đã căng phồng lên.

 

Hôm nay Kỳ Kỳ Cách nói muốn ăn bánh chẻo. Mật Nương thái củ cải và thịt dê, ngồi trong xe lặc lặc cán bột gói nhân. Nghe thấy tiếng Cát Nhã kích động la lớn, nàng kéo cửa xe chui ra ngoài, đứng trên càng xe nhìn ra, thấy nó đang ôm một con dê con mới sinh đứng trên sườn đồi, dê mẹ quẩn quanh bên chân nó.

 

“Là Đại Đốm, Tiểu Đốm chúng nó đuổi theo kìa!” Kỳ Kỳ Cách la lớn, vẫy tay chạy tới đón. Cuối cùng, người và báo núi lăn thành một cục.

 

Một, hai, ba… tám, chín. Đủ chín con, không thiếu một con nào.

 

Mật Nương nhìn về phía Ba Hổ: “Lần này hết lo lắng rồi nhé?”

 

Người đàn ông cười toe toét: “Không lo nữa, nuôi cả chín.”

 

Vẫn chưa đến điểm nghỉ ngơi, hắn huýt sáo thúc giục hai đứa trẻ ngồi lên lưng bò tiếp tục lên đường.

 

Đầu mùa xuân rời đi, cuối mùa thu lại có thể trở về.

 

Tác giả có lời muốn nói: Truyện tiếp theo: 《Thủy quỷ nuôi cá làm giàu ký (trọng sinh)》 Bộ truyện này đến đây là kết thúc. Bắt đầu là vào mùa xuân, Mật Nương đi trên con đường chạy nạn. Kết thúc cũng là vào mùa xuân, nàng đã có con trai, con gái, có người đàn ông của mình, có gia đình, có cơ nghiệp, có thú cưng, đang đi trên con đường di chuyển hạnh phúc.