Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 444



 

Triệu A Nãi ôm tới một chiếc chăn, đắp cho ba đứa nhỏ, còn bà ngồi một bên ôm Ha Bố Nhĩ, nhìn hai tiểu nha đầu rồi hỏi Mật Nương: “Kỳ Kỳ Cách lúc hai tuổi có phải cao hơn nha đầu nhà ta một chút không?”

 

“Chắc là xấp xỉ thôi, có cao cũng không cao hơn bao nhiêu.” Mật Nương thấy Uyển Nhi trợn mắt, trong lòng vui vẻ, bèn hỏi nàng m.a.n.g t.h.a.i được bao lâu rồi.

 

“Gần bốn tháng rồi, đứa trong bụng này ngoan hơn, ta chỉ nôn ói hai ba ngày là đỡ.” Uyển Nhi xoa xoa bụng, “Nghe bà nội ta nói Phán Đệ và Mộc Hương có phòng mới à? Năm nay ta cũng không đi Ngõa Hồ được, đành chờ sang năm sinh con xong lại qua đó thăm.”

 

“Vâng, Phán Đệ ở ngay sát vách nhà ta.” Mật Nương nghĩ Triệu A Nãi tới đây từ trước khi tuyết rơi, chắc còn chưa biết chuyện của Mộc Hương, nàng bèn chủ động nhắc: “Chồng của Mộc Hương mất rồi, ngay trước hôm Hỗ Văn Dần thành thân mấy ngày. Sau khi chàng ấy mất, Mộc Hương tiếp nhận công việc soạn sĩ của chàng ấy.”

 

Uyển Nhi kinh ngạc, người trẻ tuổi như vậy, sao đột nhiên lại mất chứ? Nàng lại hỏi: “Vậy sau này Mộc Hương tính sao? Nàng ấy còn có một đứa con. Còn Phán Đệ nữa, nàng mười tám rồi phải không? Vẫn chưa có ý định lấy chồng à?”

 

Mật Nương nghe Phán Đệ nói qua, mấy năm nay Mộc Hương không có ý định tái giá, chồng mất chưa qua bảy ngày đã có người tới cửa cầu hôn, nàng đều từ chối, còn thả tin ra nói chờ con cứng cáp rồi mới suy xét chuyện khác.

 

Còn về Phán Đệ, Mật Nương chỉ nói nàng không rõ tình hình, rồi chuyển sang chuyện Hỗ Văn Dần thành thân, mời gánh hát từ đô thành tới hát liền ba ngày.

 

“Nếu sớm biết Hỗ phu nhân mời gánh hát, ta đã tới muộn một chút. Từ lúc tới Mạc Bắc ta chưa được nghe hát bao giờ.” Triệu A Nãi tiếc nuối.

 

“Mùa đông năm nay vẫn còn, miễn là Văn Dần chịu khó.” Ba Hổ đi vào gọi ăn cơm, lúc ra cửa kéo Mật Nương đứng dưới hiên nói muốn ăn cơm xong là về ngay, “Ta không yên tâm đàn dê ở nhà.”

 

“Được, lát ăn cơm nói với A Tư Nhĩ.”

 

Trên bàn cơm, A Tư Nhĩ nghe Triệu A Nãi nói muốn nghe hát, vội nói: “Không cần chờ nhà họ Hỗ có thêm con đâu, mùa thu quay lại ta dẫn ngài đến đô thành nghe, năm nào cũng đi, ta lại chẳng phải không nghe nổi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Triệu A Nãi lúc này mới hài lòng, không lẩm bẩm nữa, lại cúi đầu bận rộn gắp thức ăn, gỡ xương cá cho chắt gái.

 

Uyển Nhi thấy vậy bèn than thở với Mật Nương: “Cũng không biết có phải vì bà nội ta tuổi đã cao không, cứ như con gái nhà ta vậy, muốn thứ gì là cứ lẩm bẩm mãi.” Lại hạ giọng: “Lòng dạ cũng hẹp hòi, hay so đo.” Cứ nói chuyện nàng m.a.n.g t.h.a.i đứa này đi, vừa mới có tin, lão thái thái đã lẩm bẩm nhất định phải là con trai, may quần áo, giày vớ nhỏ toàn là màu con trai mặc. Nàng nói vài câu, lão thái thái còn giận.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Mật Nương ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lão thái thái tóc đã hoa râm, đúng là tuổi cao rồi. Khí hậu Mạc Bắc người trẻ tuổi còn thích ứng được, chứ người già thì càng gian nan.

 

Nàng khuyên nhủ: “Ngươi cứ coi như đang nuôi thêm một đứa trẻ đi, lẩm bẩm thì cứ để bà lẩm bẩm, trẻ con cũng hay nói nhảm, suốt ngày không chịu ngồi yên. Hơn nữa bà nội ngươi một năm cũng chỉ ở với ngươi mỗi mùa đông, bà nói ngươi không muốn nghe thì trốn xa một chút, không cần thiết phải tranh thắng thua với bà làm gì. Ngươi nói bà cũng không nghe đâu, đâu chỉ riêng bà, mẹ chồng ta chẳng mấy khi gặp mặt mà cũng thích Cát Nhã hơn đấy.”

 

Mật Nương thấy Uyển Nhi cau mày, mặt lộ vẻ buồn rầu, chỉ cảm thấy trước khi nàng xuất giá mà Triệu A Nãi không theo nàng về nhà chồng là đúng, ở chung một chỗ mâu thuẫn sẽ nhiều.

 

Trên đường về nhà, Mật Nương qua cửa xe nói với Ba Hổ: “Chờ con chúng ta lớn lên cưới vợ, đều cho xây nhà riêng, chia gia sản ra ngoài ở hết. Hai vợ chồng già chúng ta tự sống, không chen chúc với chúng nó.”

 

Lời này Ba Hổ tán đồng, có bọn trẻ ồn ào, muốn cùng Mật Nương làm chút hành động thân mật cũng phải lén lút như làm tặc, hôn vợ mình mà cứ như đi vụng trộm.

 

Buổi chiều trở về chỉ có nhà họ, bà nội của Bảo Âm ở nhà, cả nhà họ có thể ở nhà mẹ đẻ thêm mấy ngày. Ăn cơm xong là về, về đến nhà trời đã nhá nhem, lửa trong bếp lò vừa nhóm lên, bên ngoài trời đã tối đen.

 

“Các ngươi mà chậm thêm chút nữa là phải đi đường đêm đấy, lỡ có lần sau thì đừng vội về, thà một đêm rét c.h.ế.t trăm con dê cũng không quý bằng mạng người.” Mục Nhân đại thúc cau mày định trốn về, “Các ngươi về rồi thì ta về nhà đây.”

 

“Ngươi đừng về, tối nay ở lại sân sau đi.” Ba Hổ gọi ông lại, “Ngươi ngủ say như c.h.ế.t, ban đêm giường đất không đốt lửa cũng chẳng hay biết gì. Ngươi chuyển đến nhà ta ở, ban đêm ta dậy thêm củi cho giường đất.” Lão nhân tuổi đã cao, nhiễm lạnh một trận có thể lấy đi cái mạng già.