“Chàng cứ cựa quậy cái gì thế? Làm ta cũng không ngủ được.” Giọng Mật Nương trong trẻo xen lẫn oán giận.
Không ngủ được thì tốt. Nam nhân rụt ngón chân lại, lật chăn ngồi dậy, cởi quần áo của mình, rồi đòi cởi luôn cả của Mật Nương.
“Chàng muốn c.h.ế.t à, đây là đâu chứ?” Mật Nương hoảng hốt giữ tay chàng lại, đang yên đang lành sao lại nổi hứng chuyện này. Nàng hạ giọng nhắc nhở: “Bọn trẻ còn ở đây.”
“Chúng ta ra ngoài?”
“Chàng ra ngoài dội nước lạnh đi.”
“Nàng không thấy chỗ này... rất kích thích sao?” Nam nhân dụ dỗ từng bước. Tiếng dê bò kêu be be hòa lẫn tiếng nước rào rào, có thể che lấp hoàn toàn động tĩnh trong Lều Chiên. “Còn bọn trẻ, chúng nó ban ngày mệt rồi, bây giờ có sét đ.á.n.h cũng không tỉnh đâu.”
Mật Nương chần chừ trong giây lát. Chính khoảnh khắc đó đã bị Ba Hổ tóm được cơ hội, chàng lật chăn, trùm lên đầu.
Lều Chiên nhỏ cũng có cái lợi của nó, rất nhiều động tác không thể thi triển, vướng víu tay chân, chỉ có thể chậm rãi, kiên định mà từ tốn. Lửa nhỏ nấu nước, mãi không sôi, đối với cả hai đều là một sự dày vò, tra tấn người... Nhưng bên ngoài lều, tiếng bước chân như có như không, có thể là Đại Đốm Tiểu Đốm đã về, cũng có thể là Đại Hoàng sang xem, hoặc là người làm thấy bếp lò lửa nhỏ nên quay lại thêm củi.
Mật Nương cảm thấy Ba Hổ nói đúng, thật sự rất kích thích. Nàng lại một lần nữa lĩnh hội được sự kích thích của đêm dài trên thảo nguyên. Sói vồ mồi, thỏ ra ngoài kiếm ăn đêm, cả hai đều đã no bụng.
Một ngày mới bắt đầu, Mật Nương tỉnh dậy, thấy quần áo trên người đã được mặc chỉnh tề, thân thể cũng khô ráo thoải mái. Trong Lều Chiên chỉ còn lại mình nàng, bên ngoài vang lên tiếng xẻng va chạm xì xèo.
Nàng bước ra khỏi lều, vươn vai, hai đứa nhỏ đang nhóm lửa thấy vậy, vui mừng lao tới. Đùi Mật Nương đau nhói, cả ba mẹ con cùng ngã lăn ra cỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nương đói bụng, không có sức.” Không đợi Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã hỏi, nàng đã tìm cớ trước.
Ba Hổ bước nhanh tới, nhấc bổng hai đứa trẻ đang đè trên người nàng lên, khuôn mặt cười toe toét ẩn chứa vẻ đắc ý. “Có muốn ta kéo nàng dậy không?”
Cùng là ngủ một giấc, mà gã đàn ông này trông mặt mày phơi phới, không hề có vẻ mệt mỏi như những lần di chuyển trước. Mật Nương chìa tay ra, lúc được kéo dậy, nàng "phi" chàng một tiếng.
Ba Hổ xoa nhẹ đuôi mắt nàng: “Đi rửa mặt cho tỉnh táo đi.”
Lại một lần nữa lên đường, Mật Nương đổi sang ngồi trên xe lặc lặc. Ba Hổ thỉnh thoảng lại chạy tới xun xoe, thấy đám mây hình đầu dê thì gọi nàng xem, thấy đàn nhạn bay qua cũng gọi nàng ngắm. Đến cuối cùng, Mật Nương đổi sang ngồi trên càng xe, nói chuyện với chàng, cùng ngắm mây trôi, ngắm chim trời.
Lại đến bãi chăn thả mùa thu. Mọi thứ ở đây đối với Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đều mới mẻ. Chúng nó chạy theo Đại Đốm Tiểu Đốm, chạy không biết mệt. Trước khi đàn dê bò kịp ị phân đầy sườn núi, hai huynh muội đã kéo tấm da trâu lên đỉnh dốc, nằm lên đó, trượt một đường thuận lợi xuống dưới. Người thì kích động la ó, ch.ó thì vẫy đuôi chạy theo sau sủa vang. Người chơi chán, lại đổi đến lượt chó, chúng hăng hái trượt trên vệt cỏ đã bị đè bẹp. Chó chơi thỏa thích rồi mới đến lượt hai con báo núi không biết vẫy đuôi.
Đó chính là bí quyết mà Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã dùng để thu phục lũ mèo chó, ngoài ăn ra thì chính là chơi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trên bãi chăn thả mùa thu, Mật Nương và Ba Hổ luôn phải để Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã trong tầm mắt. Dù có báo núi và bầy ch.ó đi cùng, họ cũng không dám để hai đứa chạy xa. Nơi này quá hoang vắng, ban ngày hai gã làm công ngủ bù, phạm vi mười mấy dặm chỉ có nhà bốn người, lỡ con cái chạy lạc cũng không biết tìm ai mà hỏi đường.
“Cha, lại có bò đ.á.n.h nhau!” Cát Nhã đứng trên sườn dốc đối diện la lên, làm lính gác, kêu một lần được một văn tiền.
“Tới đây, tới đây.” Ba Hổ đứng dậy, xách gậy cùng cậu bé đi qua. Ba con bò đực đang hăng máu, thấy chủ nhân tới mới tỉnh táo lại, bị quật cho mấy gậy đau điếng mới phì hơi, hậm hực tản ra. Một con bò đực nhỏ con bị sừng của con kia húc rách một mảng lớn ở mông. Chàng nhân cơ hội này cảnh cáo Cát Nhã: “Gặp bò đ.á.n.h nhau, dù con có cầm gậy cũng không được xen vào. Con xem, chân con bò chảy m.á.u kìa, sừng bò húc đau lắm đó.”
Cát Nhã ngoan ngoãn gật đầu, chìa bàn tay nhỏ bẩn thỉu ra đòi tiền, lắc lắc túi tiền đồng rồi lại vội vã chạy lên sườn dốc. Ba Hổ nhìn sang bên kia, Kỳ Kỳ Cách cũng đang kiếm tiền từ nương nó. Chàng cũng đâu có bạc đãi gì hai đứa nhỏ, không biết hai huynh muội lấy đâu ra nhiệt tình, quyết tâm tự mình kiếm tiền, vì kiếm tiền mà ngay cả trò trượt cỏ cũng không chơi nữa.