“Nhiều bò như vậy huynh cũng không bán, giữ lại làm gì?”
Ba Hổ cười: “Muốn có nhiều hơn một chút, chờ bọn trẻ lớn lên thành gia lập thất, chia cho chúng nó thêm một ít.”
Chậc chậc, Hỗ Văn Dần nghe mà thấy ê cả răng. Hắn để lại câu "ngày mai tới dắt bò" rồi cáo từ. Trước khi đi, hắn còn uống cạn ly trà kia, ngay cả bã trà cũng nhai nuốt sạch.
…
Mật Nương dắt hai đứa trẻ lăn lộn dính đầy nước cỏ về nhà thì trời đã nhá nhem tối. Về đến nơi, không đợi nàng hỏi, Ba Hổ đã tự khai: “Cho thuê rồi, cho Văn Dần thuê. Hắn lại lấy danh nghĩa của hắn cho người Hà Tây thuê. Bò có bệnh hay tật gì cứ tìm hắn, hắn đền.”
Mật Nương ngẫm nghĩ một lát: “Vậy cũng được. Chỉ có điều cái cậu Hỗ Văn Dần này, dạo gần đây cứ tìm chúng ta là y như rằng có chuyện khó xử.” Nói thì hay, gọi cũng thân, mà ngày thường chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Tính tình hắn vốn vậy, may mà không giống Chung Tề, vừa lợi dụng ngươi lại vừa coi thường ngươi.” Ba Hổ bế Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã đặt lên đùi, ôn tồn hỏi hai huynh muội buổi chiều đi theo ông nội chơi những gì. Mật Nương bưng chậu, cầm gáo đi tưới rau. Nàng chợt thấy mấy quả ớt hôm qua còn hơi xanh, hôm nay đã đỏ rực, như những chiếc đèn lồng dài màu đỏ treo lơ lửng trên lá xanh, thật đẹp. Chỉ là mùi của nó quá hăng, các loại rau khác đều bị sâu cắn, riêng nó thì sâu bọ không dám đến gần.
Ngày hôm sau, nàng hái ớt mang ra phơi trên nóc lều. Hỗ Văn Dần vào nhà vừa hay nhìn thấy: “Tẩu tử, đây là ớt à?”
“Ngươi cũng biết à?” Mật Nương gật đầu, “Lần trước có thương đội về Trung Nguyên đi ngang qua, ta mang ra hỏi, họ nói đây là ớt, chẳng có tác dụng gì, chỉ được cái màu đẹp, hình thù kỳ lạ. Nhưng ta thấy nó có thể xua đuổi côn trùng, năm nay trồng ớt, sâu bọ đến gặm rau hình như ít hơn năm ngoái.”
“Thương nhân cũng tặng nhà ta hai chậu, nói là mấy nhà phú quý ở Trung Nguyên đều thích bày thứ này để ngắm, cũng không biết thật giả.” Hỗ Văn Dần nhận lấy đồ vật từ tay gia nhân, đặt lên bàn: “Tặng cho cháu trai cháu gái ta. Đều là đồ chơi hồi nhỏ của ta và muội muội ta, cũng khá tinh xảo.”
“Mẹ ngươi giữ nhiều năm như vậy, chắc là muốn truyền lại cho con của ngươi phải không? Ngươi mang cho thế này, bà có biết không?”
“Đừng nhắc nữa, ngày nào bà cũng lấy mấy thứ này ra thúc giục ta. Thà mang cho đi cho rảnh, mắt không thấy, tâm không phiền.” Hỗ Văn Dần cố ý nói đùa. Nhân lúc Ba Hổ không có nhà, hắn nói đùa vài câu rồi đi ra cửa xem người ta giặt lông dê. Đám người làm dắt 239 con bò tới, hắn nói với Ba Hổ thêm vài câu rồi mới đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cưỡi bò về, thấy bò nhà mình bị người lạ dắt đi, vội vàng chạy theo sau, gân cổ lên la: “Bò nhà ta, bò ơi, quay về, quay về...”
Đám người giặt lông dê nghe thấy, cười ồ lên. Ba Hổ phải đuổi theo tóm hai đứa về, vác lên vai đi về nhà.
“Vẫn là bò nhà ta, chỉ là cho mượn hai tháng thôi.” Ba Hổ đè lại đôi chân đang giãy giụa loạn xạ. Chàng quay đầu lại, thấy Cát Nhã vẫn đứng bên bờ sông nhìn chằm chằm, vội gọi: “Cát Nhã về đi, nương con đang gọi kìa.”
“Đồ lừa đảo, nương có gọi con đâu.”
Quên mất trên vai còn vác một đứa này, Ba Hổ buồn cười, đổi cách nói: “Con không về, ta đ.á.n.h muội muội con đấy.”
Cát Nhã lập tức xoay người chạy về. Thấy trên bàn có đồ vật, cậu bé "oa" một tiếng: “Nương, đây là cái gì?” Nháy mắt đã quên luôn muội muội.
“Vòng cửu liên hoàn, ná...” Mật Nương chỉ nhận ra hai món, bèn thành thật nói: “Con với Kỳ Kỳ Cách cầm chơi đi, nương cũng không biết là gì.”
“Hỗ Văn Dần sao lại tặng bã trà nữa vậy? Bánh trà ép lần trước đưa vẫn còn nhiều mà.” Nàng quay sang hỏi Ba Hổ.
“Tặng thì cứ nhận, hắn tặng thì chúng ta đỡ phải mua.” Hôm qua hắn nói là tặng trà xanh, hôm nay không chỉ tặng trà xanh mà còn tặng thêm hai bánh trà ép.
“Chúng ta ngày mai dọn dẹp một chút, ngày kia chuyển đến bãi chăn thả mùa thu.” Chàng nói.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Mật Nương không có ý kiến, nàng đã quen với cuộc sống di chuyển. Đã định ngày, nàng liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, dù sao đi đâu cũng là cả nhà bốn người, dắt theo mèo mèo ch.ó chó cùng nhau sinh hoạt.
Ngược lại, Phán Đệ nghe tin nhà nàng sắp chuyển đi, chạng vạng có ghé qua, hỏi xem trong nhà còn con d.a.o nhỏ làm bằng sừng dê không. “Về bãi chăn thả mùa đông, việc cắt cỏ được phân theo từng hộ trong viện cứu tế, mỗi hộ phải cử ra một người. Oanh Nương còn nhỏ, Lan Nương thì lại đang mặn nồng với cậu chủ tiệm giày, dứt khoát đi theo ta về, hai nàng ấy sẽ trông đàn dê giúp ta. Cái d.a.o sừng dê lần trước nàng dùng, còn không? Cho ta mượn một cái phòng thân.” Sừng dê quá cứng, nàng c.h.é.m cũng không nổi, nói gì đến mài giũa.