“Ba Hổ lại đây, chị muốn mua ba cân, ngươi đến cân đi.”
Ba Hổ im lặng đi qua. Người phụ nữ này trông còn già hơn cả mẹ hắn, hắn không mở miệng gọi “chị” nổi. Sau khi cân xong, hắn ậm ờ cho qua tiếng “chị” khiến người ta cười thành một đóa hoa. Đưa ba cân mật qua, nhận lấy một xâu tiền đồng đưa cho Kỳ Kỳ Cách. Kỳ Kỳ Cách lại đưa cho Cát Nhã, Cát Nhã lại đưa cho Azil mã, Azil mã cất vào cái túi đeo trước ngực.
“Đây đều là con nhà ngươi à? Cũng thú vị thật đấy.” Có người nhìn thấy chuỗi hành động này của họ, chỉ vào Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã: “Sinh đôi à? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai tuổi ạ.” Mật Nương quấn nửa chiếc đũa mật ong đưa qua: “Chị nếm thử đi ạ, thích thì mua một ít, không thích cũng không lấy tiền.”
“Ta nghe ngươi nói cái này gọi là mật ong à? Cũng là từ Trung Nguyên vận chuyển tới? Ta chưa nghe nói qua thứ này bao giờ.” Người a tẩu trẻ tuổi nhận lấy chiếc đũa nếm thử, cảm thấy vị không tệ, lại có mùi hoa thơm, ngon hơn đường đỏ nhiều. Đường đỏ ngửi có mùi gỉ sắt.
“Cũng cân cho ta ba cân.” Tiểu a tẩu đếm một nắm tiền đồng đưa thẳng cho Kỳ Kỳ Cách. Thấy con bé còn biết dùng hai tay đỡ lấy, liền cười nói: “Con bé lanh lợi thật đấy.” Chỉ là thằng bé lớn hơn thì không được như vậy, đen như cục phân dê, xem ra là giống cha.
Mật Nương không phủ nhận mật ong là từ Trung Nguyên vận chuyển tới. Nếu nói là ong mật tự mình nuôi lấy mật, không chừng còn có người tò mò hỏi cách nuôi thế nào. Ngược lại, đồ vật từ Trung Nguyên đến lại dễ bán, nàng bán đắt cũng không ai mặc cả.
Người đến mua mật lúc đông lúc vắng. Lúc không có ai đến, Mật Nương và Ba Hổ liền ngồi trên xe đếm tiền đồng. Một trăm văn xâu thành một chuỗi. Đếm đến cuối cùng còn thừa một nắm lẻ, Mật Nương lại cất vào túi: “Ngươi trông quán đi, ta mang con đi dạo một vòng.”
“A? Không được, ta không biết rao hàng.” Ba Hổ lập tức nhảy xuống xe chặn người: “Nàng muốn mua gì, ta đi mua về cho nàng.”
“Không bắt ngươi rao. Có người đến hỏi thì ngươi chấm ít mật ong cho họ nếm, muốn bao nhiêu thì tự mình cân.” Mật Nương chỉ ra bên ngoài: “Ta không đi xa đâu, chỉ dạo quanh đây thôi.”
Ba Hổ liếc nhìn một cái, rồi lại nhìn con: “Vậy đừng đi xa quá, cẩn thận có kẻ bắt cóc trẻ con.”
Mật Nương vừa nghe có kẻ bắt cóc trẻ con, lại không dám một mình mang ba đứa trẻ đi dạo: “Thôi bỏ đi, đợi bán xong mật ong chúng ta cùng đi dạo.”
Nhưng mật ong bán xong cũng sắp tan chợ rồi. Ba Hổ thấy bộ dạng này của nàng lại không đành lòng: “Nàng đừng đi xa quá, cứ ở chỗ ta có thể nhìn thấy được. Có chuyện gì nàng gọi to một tiếng là ta chạy tới ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mật Nương cúi đầu nhìn xem, nuốt lại lời nói không mang con theo vào bụng. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã hiếm khi nào ngoan ngoãn ngồi cầm tiền lúc bán mật ong. Nàng một tay dắt một đứa, gọi Azil mã: “Đi, lát nữa con trả tiền nhé.” Dù sao thì nàng cũng không thể buông tay con ra được.
Lúc bán mật ong Mật Nương đã nhìn kỹ rồi. Có một cửa hàng bán cá khô nướng, là loại cá nhỏ trong sông, giòn tan, ngửi mùi đã thấy ngon. Ra khỏi cửa hàng, ở chân tường có một người bày quán bán hạt giống. Nàng đi qua hỏi: “A thúc, ông bán hạt giống gì đây ạ?”
“Hạt giống tốt đấy, đều là thương đội từ Tây Vực đào về. Nếu không phải ta có chút quan hệ trong thương đội thì thật sự không kiếm được đâu. Tiểu a tẩu xem thử đi, mua ít về trồng.”
Ý này là mấy hạt giống này là hoa, là cỏ, là dưa, là quả cũng không biết à? Mật Nương lướt nhìn qua loa, đều không nhận ra loại nào: “Lão gia, không phải ông nhặt hạt hoa dại trên thảo nguyên về bán đấy chứ?”
“Không đâu. Ta mà làm chuyện đó thì để Trường Sinh Thiên đ.á.n.h c.h.ế.t ta.” Lão hán ngồi dưới đất không hề nhúc nhích: “Ta đây cũng là bán cho người có duyên phận, người có duyên phận mới mua được. Cô có mua không?”
“Bán thế nào ạ?”
Lão hán nhón một nhúm hạt giống màu vàng dẹt dẹt: “Một lạng bạc năm hạt.”
Mật Nương dắt con bỏ đi luôn. Cướp chắc, còn một lạng bạc năm hạt.
“Này, đừng vội đi chứ. Ta thêm cho hai hạt nữa. Đều là tốn công sức lớn mới mang về được đấy.” Lão hán gọi với theo.
“Ta là người nghèo, không phải người có duyên đó.” Mật Nương lại đi vào cửa hàng phía sau, có bán trứng vịt nàng mua hết luôn. Nhưng nàng không xách nổi hai sọt trứng vịt, đành nhờ bà lão giúp đưa về.
“Bà ơi, gần nhà bà có bãi cỏ lau à? Nhặt được nhiều trứng vịt hoang thế.” Mật Nương cũng không mua gì khác, dẫn người đi về đường tắt.
“Đúng vậy. Cách nhà không xa là cái hồ lớn. Trên mặt hồ quanh năm đều có ngỗng trời, vịt hoang đến. Mỗi năm từ trại thu về, việc đầu tiên là xách sọt vào bãi cỏ lau nhặt trứng. Người trong nhà ăn đủ rồi, ta mới xách ra bán.” Lão bà còn tưởng Mật Nương ở trong ngõ nhỏ, không ngờ nàng cũng là người bày quán bán đồ. Tiền chưa kịp thu đã bị Mật Nương gọi lại nếm thử mật ong, nếm xong còn phải trả tiền.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.