Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 283



 

Hắn không tin vào tà ma: “Tiểu huynh đệ, xưng hô thế nào đây? Ba Hổ, tên hay... Trong nhà chỉ nuôi bốn con lạc đà à... Không chỉ có vậy? Ồ, ồ.” Nói đến cuối cùng chính hắn cũng hết lời, thầm nghĩ một gã đàn ông sao lại vụng về ăn nói như vậy. Ngồi vào bàn tiệc mời rượu chắc là mời ai người nấy đổ?

 

“Ba Hổ, ngươi đã từng say rượu bao giờ chưa?”

 

“Không.” Ba Hổ liếc mắt đi chỗ khác. Hướng này hắn chưa đi qua bao giờ, muốn nhìn ngắm kỹ một chút. Rất phiền khi có người không quen biết cứ lải nhải bên cạnh những chuyện vô bổ. Nhưng hắn biết điều, không còn như lúc chưa thành thân, gặp người làm hắn khó chịu là nhăn mặt bỏ đi, mà miễn cưỡng ứng phó.

 

Hai người nói chuyện khô khan, đều cảm thấy vô vị. Vừa hay đoàn người phía trước có tiếng ồn ào, chú hai của A Tư Nhĩ viện cớ rời đi, sau đó không quay lại nữa. Nhưng ông ta lại nói với con cháu mình: “Bên đưa dâu, gã đàn ông tên Ba Hổ kia tửu lượng chắc là lợi hại lắm. Buổi trưa các ngươi mời rượu phải cẩn thận một chút, đừng để ở nhà mình mà còn bị chuốc say.”

 



 

Tiễn đoàn nhà gái đưa dâu về, chú hai của A Tư Nhĩ miệng đầy mùi rượu, ôm đứa cháu trai lớn nói: “Thằng nhóc ngươi trông tỉnh táo thế, rượu pha nước à? Làm thế là không được đâu đấy.”

 

“Ta không uống rượu.” Một giọt cũng không dính: “Ông nghe tin giả ở đâu ra thế. Người ta căn bản không đụng đến rượu, làm hại mấy anh em chúng ta luống cuống cả buổi, lời mời rượu đã chuẩn bị sẵn cả bụng.”

 

Bên kia, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã ngủ cả buổi sáng trên đường đi, lúc về tinh thần phấn chấn có thể đuổi kịp thỏ. Mông như có gai, ngồi không yên trong xe. Mật Nương đành phải thả con ra giao cho Ba Hổ trông, còn mình ngồi trong xe nói chuyện phiếm.

 

“Người nhà A Tư Nhĩ đều rất hiền lành, nhiệt tình. Uyển Nhi sau này sống tốt rồi.” Phán Đệ thấy Triệu A Nãi tâm trạng không tốt, liền lựa lời an ủi bà.

 

Lan Nương cũng nhặt chuyện vui ra nói: “Cái đoạn mời rượu Ba Hổ buồn cười c.h.ế.t đi được. Mấy anh em bên kia chỉ thiếu nước xắn tay áo lên quyết chiến, Ba Hổ nói hắn không uống rượu làm bọn họ sững sờ cả ra.”

 

“Chắc là họ đều uống rượu cả. Thấy Ba Hổ không đụng đến rượu, mấy người kia cứ thế cũng không nâng chén. Ta để ý thấy có một người vóc dáng nhỏ mấy lần bưng bát rượu lên rồi lại ngượng ngùng đặt xuống bàn.” Lan Nương thấy thú vị, lúc ăn cơm đã lén nhìn không ít lần.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Cho nên mới nói, là gia đình hiểu lý lẽ. Bà nội nên vui mừng mới phải.” Mật Nương cũng nói thêm vào an ủi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đáng lẽ phải vui mừng. Ta chỉ là có chút chưa quen.” Lão thái thái thở dài: “Sớm muộn gì cũng có ngày này. Không sao, ta về ngủ một giấc là khỏe thôi. Các con cứ nói chuyện của các con, không cần để ý đến ta.”

 

Đứa trẻ mình nuôi nấng từ nhỏ dưới mắt, nuôi mười sáu năm gả đi, sao mà không buồn cho được. Nhưng bà cũng không muốn làm bọn trẻ mất hứng, liền đổi chủ đề: “Hai đứa tuổi cũng đến rồi, cũng nên bắt đầu tìm nhà chồng đi.”

 

Phán Đệ và Lan Nương lộ vẻ cười khổ: “Đáng lẽ phải tìm rồi, chỉ là chưa thấy ai phù hợp.”

 

Triệu A Nãi: “Bảo mấy đứa đã thành thân này giúp tìm kiếm. Bảy cô nương các con, bốn đứa đã gả chồng rồi, so với lúc mới đến Mạc Bắc mò mẫm không biết phương hướng thì tốt hơn nhiều.”

 

“Bây giờ vẫn còn mò mẫm đây ạ, chỉ lúc trời nắng mới phân biệt được phương hướng.” Phán Đệ nói đùa, liếc nhìn Mật Nương một cái, nửa thật nửa giả nói: “Cũng không vội lắm đâu ạ. Lúc ở nhà con dỗ em trai em gái đến phát ngán rồi. Cuộc sống bây giờ khá tốt, một người ăn no cả nhà không đói. Cứ hưởng thụ một hai năm đã, không vội gả chồng sinh con đẻ cái.”

 

Nàng vừa nói ra, mấy người kia còn chưa kịp phản ứng, có chút ngơ ngác. Liền nghe Ba Hổ bên ngoài gọi Mật Nương, nói Kỳ Kỳ Cách muốn đi tiểu, bảo nàng ra ôm con một lát.

 

“Thấy chưa, có con rồi, nói chuyện với chị em cũng không yên.” Phán Đệ làm mặt quỷ trêu chọc.

 

“Còn không phải sao. Ba Hổ có lúc cũng oán giận có con phiền phức, vướng chân lại không được yên tĩnh.” Chỉ một câu nói, bên ngoài lại thúc giục. Mật Nương vội vàng nhảy xuống xe, bế con bé đang luôn miệng đòi đi tiểu lên, mặt lại nở nụ cười. Sau đó nàng không vào xe trượt nữa, mà ngồi trên bướu lạc đà từ từ đón gió.

 

“Chúng ta lạc đà cũng đi theo đi đưa gả cho, buổi trưa nhưng có ăn được?” Đến A Tư Nhĩ gia sau, là Ba Hổ đi uy lạc đà.

 

Sao lại không ăn, một thùng bã đậu, một bó cỏ khô, còn uống no nước.

 

Ngày Uyển Nhi về lại mặt sau ba hôm cưới, nàng cùng A Tư Nhĩ đ.á.n.h xe mang đến hai sọt lễ vào lúc gần trưa. Lúc hai người đến, Mật Nương và Ba Hổ đã dẫn con đi chăn bò thả cừu, trong nhà không có ai. Mãi đến khi Hi Jill cưỡi lạc đà đi gọi, họ mới về.