“Có chứ, nhà nào coi trọng sẽ mời một pháp sư Shaman đến niệm kinh.” Ba Hổ định mời. Tuy Mật Nương không tin đạo Shaman, không tin Trường Sinh Thiên, nhưng hắn cũng chỉ muốn cầu bình an cho con cái.
Nếu là chuyện liên quan đến Mật Nương, nàng thế nào cũng không đồng ý mời một người ăn mặc kỳ dị đến lẩm bẩm thứ kinh văn nàng nghe không hiểu. Nhưng đến lượt con cái nàng, nàng vẫn thà tin là có.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Lâm Sơn không có pháp sư Shaman nhỉ?”
“Không có. Nàng mà đồng ý thì ta đi tìm trước.” Ba Hổ rửa sạch cái chậu dính thịt vụn, nước cũng đổ vào chậu của chó. Chó uống nước còn có thể l.i.ế.m được một hai miếng thịt vụn.
Mật Nương đồng ý. Lúc Ba Hổ đi tìm Shaman, nàng ở nhà cân nhắc món ăn đãi tiệc. Mùa hè trên thảo nguyên không thiếu rau xanh, không thiếu nấm, cưỡi ngựa đi xa một chút còn có thể tìm được quả dại chua chua ngọt ngọt. Món mặn chính là thịt gà, thịt dê, thịt bò. Ba Hổ định mổ hai con dê, một con bò. Thịt đãi khách còn thừa có thể làm thành dồi treo trong lều phơi khô. Mật Nương cũng có thể nướng thành thịt bò khô để dỗ dành lũ trẻ con Lâm Sơn.
“Ba Hổ? Thật là ngươi à, ta còn tưởng nhận nhầm.” Tái Hãn từ tiệm bạc đi ra, trên tay còn cầm một cây trâm hình lá cây, điểm xuyết mã não đỏ.
Ba Hổ gọi một tiếng, cũng chỉ là gọi một tiếng thôi.
Tái Hãn thở dài: “Con đến Tuất Thủy có việc à? Sao không vào nhà? Cũng đến trưa rồi, vào ăn bữa cơm đi.”
Ba Hổ vừa nghe nói cách đây mười dặm về phía Tây Bắc có môn phái Shaman. Hắn vội đi một chuyến, còn phải về nhà trước khi trời tối.
“Con ăn cơm rồi, mua mấy cái bánh bao thịt dê trên phố, ăn no rồi. Chú nhỏ cứ bận việc đi, con còn có chút việc.”
Hắn rõ ràng không muốn nói nhiều, nhưng khổ nỗi Tái Hãn như mắt mù, cứ phải đào bới đến cùng: “Chuyện gì? Con nói xem, biết đâu ta còn giúp được.”
“Con muốn đi tìm pháp sư Shaman.”
Tái Hãn nghe xong, thoáng nghĩ liền hiểu ra, mặt dày hỏi: “Có phải cháu trai cháu gái ta sắp tròn một tuổi không?” Không đợi hắn trả lời, lại hỏi là ngày nào: “Ta đưa mẹ con cùng đến thăm bọn trẻ. Không thể để con tròn một tuổi mà ông bà nội chúng ta không lộ mặt, người ngoài nhìn vào sẽ cười chê.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lộ mặt ngược lại mới bị cười chê. Ba Hổ không muốn người ngoài bàn tán chuyện nhà mình. Hắn liếc Tái Hãn một cái, không nói tiếng nào cưỡi ngựa bỏ đi.
“Thằng nhãi ranh.” Tái Hãn cũng không tức giận, thong thả xoay cây trâm đỏ chói mắt đi về nhà. Trên đường gặp Agoura, đây cũng là một thằng nhóc cứng đầu không ưa trưởng bối.
“Lại tiêu tiền linh tinh.” Người phụ nữ thấy cây trâm đỏ rực, thích không muốn buông tay, lại thấp giọng nói mình già rồi, không hợp với màu sắc đẹp đẽ này.
Tái Hãn cài lên búi tóc cho bà, khen ngợi: “Đẹp vô cùng, tin vào mắt nhìn của ta đi.” Lại nói nhà hắn sản nghiệp phong phú, lại không có chỗ tiêu tiền lớn, khó khăn lắm mới tìm được người khiến hắn có thể tiêu tiền, cầu xin bà cho hắn cơ hội tô điểm cho bà.
Người phụ nữ đỏ mặt, c.ắ.n môi dưới không nói gì.
…
Mùng hai tháng bảy, Ba Hổ mổ hết dê bò trước. Buổi tối, hắn xách con dê đã rửa sạch máu, đặt lên tấm da trâu sạch sẽ. Nồi niêu xoong chảo trong nhà không đựng vừa cả con dê. Một bó hành dại giã lấy nước, trộn với dầu hoa tiêu đã phi thơm, muối hạt lớn, hai thìa mật ong làm gia vị. Mật Nương múc nước sốt rưới lên thịt dê, Ba Hổ ra sức xoa bóp, trong ngoài đều thoa đều nước sốt.
“Được rồi, ướp một đêm, sáng mai ta nhóm lửa nướng.” Tấm da trâu bọc con dê lại, đặt vào trong bếp.
Hai người ngủ muộn, dậy sớm. Mật Nương trước tiên vo gạo, trộn với quả dại chua ngọt nhồi vào bụng dê. Ba Hổ lại lấy kim chỉ khâu bụng dê lại. Lúc Azil mã đến, trong nhà ngoài ngõ đều đã nhóm lửa, tỏa ra mùi thơm phức.
“Sáng nay không nấu cơm, đợi ta hầm thịt dê xong, ba chúng ta múc trước một bát lót dạ.” Mật Nương nói với Azil mã: “Hôm nay Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã phiền ngươi trông nom.”
“Không phiền đâu ạ.” Đúng là không phiền. Trong nhà mèo mèo ch.ó chó quá nhiều, lại đều hiền lành. Đại Đốm, Tiểu Đốm chơi ném cầu lông với Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã cũng được một lúc lâu; Ba Lạp và Als lang có thể cõng bọn trẻ chạy chơi bên ngoài; còn có bảy con ch.ó con cao gần bằng Đại Hoàng, có chúng nó trông chừng, Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã chạy cũng không xa được, chỉ có thể nhặt mấy thứ bẩn dưới đất cho vào miệng.
Bạch Mai đến sớm nhất. Nàng vừa vào bếp, Phán Đệ, Lan Nương và Oanh Nương cũng tới. Họ đưa giày, tất, xiêm y, mũ qua cho Mật Nương xem qua một lượt rồi xắn tay áo giúp nàng rửa rau, thái rau. Oanh Nương thì chỉ lo nhóm lửa.