Sau Khi Chạy Nạn Đến Thảo Nguyên

Chương 267



 

Không ai đề phòng nhiều người như vậy mà vẫn có bầy sói kéo đến. Tám con ch.ó con cũng theo Ba Lạp ngủ trong đàn cừu. Gây Chuyện bị c.ắ.n mất một bên tai. Ba Lạp có lẽ vì mải bảo vệ ch.ó con, nên bị c.ắ.n một miếng vào m.ô.n.g chó. Còn một con ch.ó con giống Als lang không c.h.ế.t dưới nanh sói, mà c.h.ế.t dưới mũi tên của người.

 

Ba Hổ ôm Gây Chuyện, Hi Jill ôm Ba Lạp, sau lưng là sáu con ch.ó con lẽo đẽo theo về, còn Đại Hoàng thì ngồi bên cạnh xác con ch.ó con bị đ.â.m thủng cổ, không hề nhúc nhích.

 

“Mật Nương, lấy t.h.u.ố.c kim sang ra đây.” Sợ nàng lo lắng, hắn nói thêm: “Chó bị thương.”

 

Trước tiên rắc bột t.h.u.ố.c cầm máu. Ba Hổ luộc hai miếng vải bông, băng bó vết thương lại, rồi lấy thảo d.ư.ợ.c đã chuẩn bị sẵn cho vào ấm t.h.u.ố.c sắc: “Mật Nương, nàng trông lửa đi. Còn c.h.ế.t một con ch.ó con, ta đi đào hố chôn nó.”

 

“Đại Hoàng và Als lang đâu?” Chó con về bảy con, Ba Lạp cũng về rồi, nhưng Đại Hoàng và Als lang vẫn chưa thấy bóng dáng.

 

“Hai con đó không sao.” Ba Hổ xách xẻng chạy tới nơi, nhưng không thấy ba con ch.ó đâu. Vẫn là có người chỉ hướng cho hắn. Hắn bước qua xác sói, xác cừu m.á.u me đầm đìa, men theo vết m.á.u đi tìm thì thấy Đại Hoàng và Als lang đang bới đất.

 

Ba Hổ không nói gì, đi qua cùng chúng nó bới cái hố nông ra, đào sâu thêm đến gần bằng bắp đùi rồi mới chôn con ch.ó con xuống. Mũi tên cũng được rút ra, m.á.u tí tách theo lá cỏ chảy xuống gốc.

 

Con ch.ó này sống chưa đầy một năm, thậm chí còn chưa có tên. Ba Hổ vỗ vỗ lên lớp đất vàng vừa lấp, cắm mũi tên còn dính m.á.u vào lớp đất ẩm: “Đại Hoàng, Als lang, đi thôi. Trường Sinh Thiên sẽ phù hộ nó. Đợi sau này hai ngươi gặp lại, nó sẽ là người.”

 

Đại Hoàng cọ tới cọ lui, cẩn thận ngửi mùi m.á.u trên mũi tên, tru lên một tiếng ai oán rồi mới xoay người đi theo Ba Hổ.

 

Tên lạc b.ắ.n c.h.ế.t, Ba Hổ thậm chí không thể đòi lại công đạo cho nó. Sau khi trở về, hắn liền đặt tên cho những con ch.ó con còn lại, trên cổ còn buộc những sợi chỉ thêu màu khác nhau.

 

Trí nhớ của ch.ó tốt hơn người. Rời khỏi mảnh đất đó, đàn ông bận rộn xua đuổi đàn bò, đàn cừu, phụ nữ bận rộn chăm sóc con cái, người già, lo toan ba bữa cơm một ngày, không hề bị ảnh hưởng bởi đêm hôm đó. Còn lũ chó, ban đêm vẫn thường giật mình tỉnh giấc, ngủ rồi cũng kêu lên sợ hãi, ban ngày cũng trầm lặng đi nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ba Hổ đem những con cừu bị sói c.ắ.n c.h.ế.t, những con sói bị ch.ó c.ắ.n c.h.ế.t, những con sói bị người b.ắ.n c.h.ế.t, đều lột da, chặt khúc, nấu chín rồi cho ch.ó nhà ăn. Chó nhà khác đến hắn cũng cho ăn. Đại Đốm, Tiểu Đốm cũng theo sau ăn đến căng tròn bụng.

 

Mãi cho đến Lâm Sơn, lũ ch.ó trong nhà nhìn thấy nơi quen thuộc mới lấy lại tinh thần. Vết thương của Gây Chuyện và Ba Lạp đều đã lành. Gây Chuyện mất một bên tai nhưng vẫn tỏ ra rất oai vệ, nó dường như coi cái tai cụt đó là một vinh dự.

 

Còn về Ba Lạp, nó đã trải qua trận chiến, vết thương lành rồi lại trà trộn vào đám ch.ó con, một lòng chỉ nghĩ đến chơi đùa, không hề thay đổi chút nào.

 

Khởi hành vào giữa tháng ba, đi đường mất một tháng, đến Lâm Sơn đã là giữa tháng tư. Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã còn hơn hai tháng nữa là tròn một tuổi, vẫn chưa biết đi, nhưng đặt xuống đất là bò rất nhanh.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

“Ba Hổ, hôm nay ta đi đặt thùng ong, ngươi mang Cát Nhã và Kỳ Kỳ Cách đi chăn cừu.” Mật Nương ôm một tấm nỉ lông lớn đưa cho hắn. Đây là bốn tấm nỉ lót trong lều được may lại với nhau, dành riêng cho hai đứa con bò.

 

Ba Hổ đồng ý dứt khoát. Đợi Mật Nương đi rồi, hắn cũng đ.á.n.h xe, kéo theo Azil mã và hai đứa con, mang theo Đại Đốm, Tiểu Đốm đi về phía đàn cừu. Hôm nay có người đến trả nợ, cừu lớn cừu nhỏ đều có Triều Bảo bọn họ kiểm kê, hắn chỉ cầm sổ sách, gạch tên những người đã trả hết nợ.

 

“Chủ nhân, ngài qua đây xem một chút.” Hi Jill gọi.

 

“Azil mã, ngươi trông Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã, đừng để hai đứa nó nhặt cỏ với phân khô trên đất cho vào miệng.” Ba Hổ dặn dò một tiếng rồi đi về phía đàn cừu. Vừa nghe người ta nói chuyện, hắn vẫn để ý động tĩnh bên kia. Chỉ thấy Azil mã như nhặt bóng, hết lần này đến lần khác túm Kỳ Kỳ Cách và Cát Nhã kéo về giữa tấm nỉ. Đứa này vừa kéo về, đứa kia lại bò đi mất. Hắn nhìn mà thấy mệt thay.

 

Hi Jill cũng nhìn theo, vừa nhìn bọn trẻ vừa nhìn lũ ch.ó đang chạy đua với ngựa: “Chủ nhân, ngài nên tìm một người như Ba Lạp về trông con. Suốt ngày tinh lực dồi dào, đừng nói hai đứa, tám đứa trẻ cũng trông cho ngài tốt.”

 

“Ừm, đợi lứa ch.ó con này của Đại Hoàng đẻ ra, xem Ba Lạp còn trông nổi không.” Ba Hổ đưa sổ sách cho Hi Jill: “Làm sai ta tìm ngươi tính sổ.”